Ngay khi tôi tưởng cô ấy sẽ vạch trần mình, Giang Ngữ Hạ khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như làn gió thoảng nhưng rõ ràng lọt vào tai tôi:
"Biết rồi, tôi sẽ giúp cậu."
Ôi trời, tiểu thư đài các lại tốt bụng chu đáo đến thế sao?
Dù nói vậy, nhưng thái độ đề phòng người lạ của cô không dễ thay đổi ngay được. Mỗi khi có khách vào cửa hàng, cô đều vô thức căng người, gương mặt lại phủ lớp băng giá xa cách.
Suốt ba ngày liền, số câu cô nói đếm trên đầu ngón tay, tiến độ t/ự s*t cũng không hề giảm. Hệ thống sốt ruột đến mức mã lệnh lo/ạn xạ, mấy lần định hỏi tôi cách giải quyết nhưng thấy vẻ điềm tĩnh của tôi lại đành nuốt lời.
Đến cuối tuần thứ ba, lượng khách đột ngột tăng vọt khiến cửa hàng chật kín người. Dù hệ thống đã giúp tôi thuê thêm cô nhân viên A Vân chuyên tiếp khách, hai chúng tôi vẫn quay như chong chóng.
"Keng", một cô gái dáng sinh viên đẩy cửa bước vào. Cô đứng ngượng ngùng nơi cửa, ánh mắt e dè ngó nghiêng muốn vào xem nhưng lại ngại ngần không dám bước. A Vân vừa tiễn đôi tình nhân, định chạy lại tiếp thì bị tôi kéo lại.
Tôi lắc đầu: "Em làm cả buổi sáng rồi, nghỉ chút đi".
A Vân ngập ngừng: "Nhưng mà..."
Chưa kịp dứt lời, cô sinh viên đã đứng do dự một lúc rồi cắn môi định quay đi. Đúng lúc đó, tiếng bánh xe lăn vang lên phía sau:
"Xin hỏi... cậu cần giúp gì không?"
Giang Ngữ Hạ vẫn giữ giọng điệu đều đều, nhưng nếu lắng nghe sẽ thấy chút căng thẳng khẽ run. Cô sinh viên còn bối rối hơn, không để ý đến xe lăn, liếc nhìn rồi cúi gằm mặt xuống nói nhỏ như muỗi: "Em... em muốn m/ua quà sinh nhật cho mẹ... Bạn bè bảo đồ trang sức ở đây đẹp lắm nên em..."
Cô ngừng bặt, tay vò vạt áo bối rối. Có lẽ người từng trải tổn thương dễ thấu hiểu nỗi khổ của kẻ khác. Giang Ngữ Hạ nhìn bộ quần áo giản dị cùng đôi giày bạc màu của cô gái, trong lòng đã hiểu ra tình cảnh.
Muốn m/ua quà cho mẹ nhưng không đủ tiền, sợ bị chê cười nếu hỏi giá. Cô dừng một nhịp rồi nắm tay cô gái dẫn đến khu trang sức, giọng dịu dàng: "Mẹ cậu thường mặc phong cách gì? Kể chị nghe để chọn mẫu phù hợp nhé... Ngân sách ít không sao, chị có thể bớt giá đặc biệt, đừng để sếp biết là được..."
Tôi: ...
Thật sự coi tôi đi/ếc hả trời?
Nửa tiếng sau, cô gái ôm túi quà nở nụ cười rạng rỡ chào Giang Ngữ Hạ rồi bước đi nhẹ nhõm. Giang Ngữ Hạ mím môi, ngại ngùng nói với tôi: "Khoản giảm giá cho cô ấy... tôi sẽ đền lại cho cậu."
Tôi phẩy tay: "Vài trăm thôi mà, đền gì chứ, coi như tiền thuê phòng của tôi vậy".
Hệ thống đột nhiên hét: 【Giảm rồi! Tiến độ t/ự s*t còn 80%! Sao lại giảm nhiều thế?】
Thực ra chẳng lạ chút nào. Bởi cảm giác được giúp đỡ người khác chính là thứ cô ấy đang thiếu thốn nhất.
Từ hôm đó, Giang Ngữ Hạ dần cởi mở hơn hẳn, biết chủ động hỏi nhu cầu khách hàng, giúp họ phối đồ. Có khi mẫu mã sẵn không vừa ý, tôi lại bận không xuể, cô ấy cũng sẵn lòng thiết kế riêng.
Là tiểu thư lớn lên giữa vàng bạc châu báu, khiếu thẩm mỹ của cô vốn đã vượt trội người thường. Dù chưa từng học qua thiết kế, cô vẫn làm ra những món trang sức tuyệt vời.
Danh tiếng xưởng thiết kế nhanh chóng lan xa. Ai nấy đều biết nơi này có nữ thiết kế xinh đẹp, dịu dàng, không chỉ ngoại hình ưa nhìn mà tác phẩm cũng đ/ộc đáo khó cưỡng. Hệ thống nhìn Giang Ngữ Hạ ân cần tư vấn khách mà cảm thán: 【Ai ngờ nửa tháng trước cô ấy còn lạnh lùng như băng giá】.
Tôi nhấp ngụm trà sữa - món quà cảm ơn từ chàng trai đặt thiết kế quà kỷ niệm cho bạn gái - bình thản: "Ngày trước cô ấy quanh quẩn trong phòng bệ/nh, tự khóa mình trong vỏ bọc, không lạnh lùng mới lạ. Giờ ngày nào cũng tất bật, bao nhiêu người tìm đến, còn đâu thời gian suy nghĩ lung tung".
Tôi chẳng bao giờ nghĩ con người chỉ tìm thấy giá trị trong công việc. Nhưng xét cho cùng, chúng ta là sinh vật xã hội, và công việc chính là cách trực quan nhất để cảm nhận giá trị bản thân. Đặc biệt với Giang Ngữ Hạ lúc này, phương thức này vừa khớp.
Hôm đó, A Vân bỗng cầm điện thoại hỏi: "Chị Trừng Trừng, mình có nên livestream không ạ? Hôm trước có hotgirl đến review quán, quay cảnh chị Ngữ Hạ vẽ thiết kế, video này đạt view cao nhất kênh cô ấy luôn, còn lên top trending nữa!"
Trong clip, Giang Ngữ Hạ mặc tà áo xanh ngọc, đường nét thanh tú đang cúi đầu phác thảo. Chiếc vòng ngọc phỉ thúy đeo cổ tay càng tôn làn da trắng muốt, tựa như bảng hiệu sống động nhất của xưởng. Dân mạng tinh mắt nhận ra thân phận cô. Người thì vui mừng vì cô vượt qua chấn thương, kẻ lại ngậm ngùi thương cho cựu diễn viên ballet từng tỏa sáng sân khấu giờ phải gắn đời với xe lăn.
A Vân hào hứng: "Nổi hot thế này, mình mở live chắc hiệu quả lắm!" Hệ thống cũng reo: 【Xưởng mình sắp nổi tiếng rồi! Đúng là tiểu thư đài các, làm gì cũng thu hút!】
Tôi liếc nhìn Giang Ngữ Hạ. Cô quay mặt đi, ngón tay siết ch/ặt thành xe lăn đến trắng bệch. Tôi chần chừ rồi bảo A Vân: "Thôi em, mình không đủ sức làm mấy thứ này đâu".