Trận Chiến Đêm Tuyết

Chương 18

07/12/2025 11:49

"Ngươi... cũng không có nhà sao?" Giọng nàng khàn đặc, khẽ hỏi.

Chú mèo nhỏ đương nhiên không đáp, chỉ lại cọ cọ vào lòng nàng.

"Đừng sợ," nàng vừa nói với mèo, vừa tự nhủ với chính mình.

"Về sau... ta sẽ chia cho ngươi một nửa bánh. Chúng ta... làm bạn nhé."

Ánh tà dương len qua kẽ tường cao, hà tiện rơi xuống một vệt, đúng lúc phủ lên người nàng cùng chú mèo nhỏ.

Từ hôm ấy, Tố Nương trong Dịch Đình lạnh lẽo đã có chỗ vướng bận.

Nàng đặt tên cho mèo là Tiêu Tiêu.

Bộ lông trắng như tuyết, bốn chót chân đen huyền, tựa hồ lỡ bước vào bếp lò, dính đầy tro tàn.

Tiêu Tiêu của nàng.

Ngày tháng trong cung vẫn khắc nghiệt, nhưng nơi góc tường luôn có cục lông nhỏ bé ấm áp đợi nàng.

Nàng nhịn miệng dành dụm chút thức ăn cho nó, kể cho nó nghe mọi tủi hờn không biết ngỏ cùng ai.

Còn Tiêu Tiêu luôn nhìn nàng bằng đôi mắt hổ phách trong vắt, dùng đầu cọ nhẹ vào nàng.

Như muốn nói: "A Nương, con đây mà."

39

Tuyết Trường An luôn đến trong lặng lẽ.

Lại một mùa xuân đi thu tới.

Tố Nương thuê được gian cửa hiệu nhỏ bên cạnh Cực Lạc Đường.

Chỉ là quán ăn đơn sơ, ban ngày b/án chút bánh ngọt tinh xảo mang hương vị cung đình xưa cùng nước dùng nóng, đêm xuống đã sớm đóng cửa.

Quán nhỏ, tiền ki/ếm vừa đủ sinh nhai.

Mọi tâm tư và không gian dư dả, nàng đều dành cho những sinh linh không nhà.

Miếu Sơn Thần được nhà hảo tâm tu sửa, vị trụ trì mới cũng tốt bụng, cho nàng thuê gian nhà phía sau.

Nàng dọn dẹp sạch sẽ ấm áp, biến nơi ấy thành chốn nương thân cho mèo chó khắp vùng.

Mỗi ngày sau khi dọn hàng, niềm vui lớn nhất của nàng là chuẩn bị thức ăn cho lũ nhỏ, ngắm chúng yên giấc bên mình.

Tháng ngày trôi qua như dòng nước, dịu dàng mà kiên định.

Nàng ít khi khóc, chỉ thỉnh thoảng trong mơ lại trở về góc Dịch Đình năm ấy, thấy chú mèo trắng nhỏ bước về phía mình.

Cuối đông năm ấy, Trường An đón trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa.

A Nương tiễn vị khách cuối cùng, cẩn thận cài then cửa.

Nàng nhóm bếp lửa hồng, hâm nồi cháo thịt cho lũ nhỏ, định làm nốt việc cuối ngày rồi nghỉ ngơi.

Đúng lúc ấy, tiếng "cốc cốc" khẽ khàng vang lên trên cánh cửa, suýt bị tiếng gió tuyết lấn át.

Không phải tiếng người gõ, mà tựa như... loài vật nhỏ đang dùng chân khẽ cào.

Lòng A Nương chợt động, cầm đèn lồng bước tới, kéo then mở cửa.

Ngoài kia, gió tuyết cuốn hơi lạnh ùa vào mặt.

Trên bậc thềm, một bóng nhỏ đang co ro tự lúc nào.

Đó là mèo con lông đen trắng, chừng hai ba tháng tuổi, người đầy tuyết, r/un r/ẩy vì lạnh.

Nghe tiếng động, nó gắng ngẩng đầu lên.

Trong ánh đèn mờ ảo, A Nương nhìn rõ đôi mắt nó.

Màu hổ phách trong vắt như ngọc.

Khi hai đôi mắt chạm nhau, Tố Nương như bị tia chớp vô hình xuyên qua, m/áu trong người đông cứng.

Không chút sợ hãi hay cảnh giác thường thấy ở mèo hoang, chỉ có sự tin tưởng và quyến luyến tựa xuyên thời gian dài đằng đẵng.

Như thể nó đã đứng trong gió tuyết chờ đợi, chỉ để nàng mở cánh cửa này.

Như thể vượt ngàn non vạn suối, cuối cùng cũng về nhà.

A Nương không kìm được nữa, dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào, lăn dài trên gò má lạnh giá.

Nàng cười, cười đến nhoè lệ, suýt đ/á/nh rơi chiếc đèn trong tay.

Nàng từ từ ngồi xổm, r/un r/ẩy đưa tay về phía sinh linh nhỏ bé quen thuộc ấy.

"Ngươi..." Nàng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại vì niềm vui và nỗi xót xa trào dâng, không thốt nên lời.

Chú mèo nhỏ như hiểu hết những điều chưa nói, chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của nàng.

Tố Nương ôm ch/ặt nó vào lòng, dùng áo ngoài bọc kín, như muốn truyền hết bao năm nhung nhớ cùng hơi ấm cho thân hình bé nhỏ này.

Nàng ôm nó quay vào nhà, đóng kín cánh cửa ngăn gió tuyết bên ngoài.

Lửa lò bừng ch/áy, cả gian phòng ngập xuân ấm.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Câu chuyện Ngôi sao May mắn

Chương 13
Vào năm ta khao khát có con nhất, ta nghiến răng mua một người đàn ông. Lang y nói, mẹ ta chỉ còn sống được vài tháng nữa. Mẹ nắm tay ta thở dài: "Phụ Nhi, mẹ chỉ mong con có chỗ dựa." Đang lúc trằn trọc không ngủ được, quả phụ Lý đầu làng vừa bóc hạt dưa vừa bày kế: "Muội Phụ, ngươi có thể đến Tây Thị mua một gã đàn ông." Ta thấy hắn ở góc chợ Tây. Cao lớn đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ là áo quần rách rưới hơn người. Kẻ buôn người thì thào: "Cô nương, gã này rẻ, chỉ có điều không thích nói chuyện." Ta cắn răng: "Chọn hắn." Về sau, quả phụ Lý luôn bảo ta đúng là hên, mua phải báu vật. Đêm đêm xoa lưng đau nhức, ta thầm nghĩ: Đây rõ ràng là mua phải con trâu cày không biết mệt.
6.97 K
6 Kho Báu Người Cá Chương 10
9 Cây Hòe Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm