“Cậu với thằng đấy là qu/an h/ệ gì? Nó thực sự tốt hơn tôi sao? Hai người rốt cuộc có ở bên nhau không vậy?”
“Ai cơ?” Một tràng câu hỏi khiến tôi ngớ người.
“Là... là hôm chúng ta chia tay, cậu ra sân bay, có người đưa cậu đi ấy...”
“Cậu theo dõi tôi?” Tôi nhíu mày.
Anh ấy cắn môi, im lặng.
Tôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Một lúc lâu sau, đôi mắt anh đỏ hoe.
“Xin lỗi... đừng gh/ét tôi...”
Lâm Tiêu ngồi trên ghế, tôi đứng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, gi/ật giật tay áo tôi.
“Cậu ấy là bạn tôi. Gay.” Tôi không nhịn được xoa đầu anh, “Tôi đi rửa mặt, cậu đi sấy tóc rồi về đi, muộn rồi.”
Tôi dùng ngón cái lau nước mắt nơi khóe mắt anh.
Anh dụi dụi vào tay tôi, giọng còn hơi nghẹt mũi: “Vâng.”
Đêm đó tôi mơ thấy sau khi chia tay Lâm Tiêu, tôi đã đến với một người đàn ông lạ mặt.
Ở góc nhìn thứ ba, tôi thấy Lâm Tiêu khóc hết lần này đến lần khác, gửi cho tôi từng tin nhắn nhưng chỉ nhận được biểu tượng dấu chấm than đỏ.
Tỉnh dậy, khóe mắt tôi còn đọng nước.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tủi thân của anh, tim tôi lại quặn đ/au.
Tôi tựa vào đầu giường, hít thở sâu vài lần mới tạm kìm được cảm xúc.
10
Vừa đến địa điểm làm nhiệm vụ, đạo diễn Kim đã công bố thử thách mới:
“Vận động ngoài trời cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau sẽ giúp các cặp đôi thăng hoa nhanh chóng và ăn ý hơn.”
“Hôm trước chúng ta đã thu thập được mảnh bản đồ kho báu. Sau khi nghiên c/ứu, chúng tôi phát hiện địa điểm trên bản đồ nằm trong khu rừng nguyên sinh cách đây trăm dặm.”
“Vì vậy, những ngày tới chúng ta sẽ thám hiểm rừng rậm để tìm kho báu bị thất lạc.”
Xem mấy ngày liền phiên bản "sinh tồn giữa phố", khán giả phát mệt với bình luận.
【Đạo diễn Kim có thực sự hiểu dating show là gì không?】
【Đm cái kiểu "thăng hoa trong rừng rậm" này... Tao muốn xem các cặp đôi ngọt ngào cơ...】
“Đạo diễn Kim, khi lên lịch trình, xung quanh ngài không có ai thẳng tính nhắc nhở sao?” Hà Chi Thu buông lời.
Cô ấy mang toàn giày cao gót, tưởng dating show không bắt đi đường trường.
Đạo diễn Kim cười toe toét, không trả lời.
“Cô không mang giày đế bằng à? Tôi cho cô mượn một đôi.” Đỗ Liêm đề nghị, cô cũng bất ngờ trước chiêu khó của đạo diễn.
“Đừng để bị lạnh.” Trần Đoàn Nghiêm khoác áo khoác cho Đinh Vân Vân đang mặc áo cộc.
“Không cần anh quan tâm.”
Qua vài chi tiết, mọi người phần nào nhận ra mối qu/an h/ệ khác thường giữa Trần Đoàn Nghiêm và Đinh Vân Vân.
“Trần Đoàn Nghiêm là con trai tài xế nhà Đinh Vân Vân, có thể nói là lớn lên cùng cô ấy.”
Lâm Tiêu có lẽ thấy tôi thắc mắc, liền áp sát tai thì thầm.
Hơi thở phả vào vành tai khiến tôi hơi ngứa ngáy.
Nhắc mới nhớ, bản thân Lâm Tiêu cũng không phải hạng tầm thường.
Con trai đ/ộc nhất của gia tộc Lăng, nhưng theo họ mẹ.
Nói về địa vị, khó phân cao thấp. Nhà họ Đinh giàu có quyền thế, còn gia tộc Lăng là thế gia trăm năm, môn đệ sách đèn.
Một gia đình nho giáo lại có đứa con trai vào showbiz. Lần đầu Lâm Tiêu đóng phim khiến cha anh tức gi/ận.
Còn tôi bị Lâm Tiêu thu hút cũng vì anh ấy quá xuất sắc, kiến thức uyên bác, góc nhìn cuộc sống đủ sức hấp dẫn.
Anh cũng không như mấy kẻ có chút thành tích đã vênh váo, ngược lại luôn hạ mình trước tôi, thích làm nũng, giả bộ đáng thương.
Động lòng với anh dễ như uống nước.
Và... thể lực anh cũng rất tốt. Ừm. Sức bật cũng mạnh.
Đang mơ màng, luồng hơi ấm bất ngờ thổi vào tai khiến tôi gi/ật mình quay đầu, đối diện ánh mắt cười khúc khích của Lâm Tiêu.
“Chị đang nghĩ gì mà mặt đỏ thế? Đang tưởng tượng về em à?”
11
“Cút.”
“Hứ...”
Theo lộ trình trên bản đồ, chúng tôi len lỏi trong rừng, drone bám theo quay phim.
Chiếc túi nhỏ của tôi được Lâm Tiêu đeo trông khá lệch tông.
Có một con suối nhỏ với hàng đ/á bắc ngang, nhưng những tảng đ/á khá thấp, chỉ nhô lên khỏi mặt nước chút ít.
Đá không bằng phẳng, nhiều chỗ còn phủ rêu, dễ trượt chân nếu mất thăng bằng.
Trần Đoàn Nghiêm không nói không rằng cõng Đinh Vân Vân qua suối.
Lục Tinh Hà dáng người mảnh khảnh, chỉ biết cười gượng với Đỗ Liêm rồi cởi giày lội nước. Mực nước ngang gối, anh đỡ Đỗ Liêm bước qua đ/á.
Thẩm Vũ có vẻ đơn giản, vác Hà Chi Thu lên vai qua suối.
“Thực ra tôi có thể tự đi.” Hà Chi Thu bất lực.
“À? Ừ ừ.”
Thẩm Vũ đi nửa chừng lại đặt Hà Chi Thu xuống, tự mình sang bờ bên kia.
Hà Chi Thu: ...
【Biểu cảm của Hà Chi Thu như muốn ch*t cmnr =))】
【Cô ấy quen rồi... Thẩm Vũ đúng chuẩn "thẳng như ruột ngựa" (ở đây thẳng là trái ngược với ấm áp)】
【Cảnh họ ăn cơm cười vỡ bụng, ổng còn hỏi Hà Chi Thu uống rư/ợu trắng không】
【Còn phòng kinh dị... suýt nữa đ/ấm vào mặt NPC...】
Tôi và Lâm Tiêu lần lượt qua suối, anh đi phía sau.
【Tôi cứ tưởng Lâm Tiêu sẽ bế công chúa Tống Du Miên qua】
【+1】
“Hình như trong nước có gì đó.
Ánh nắng chiếu xuống dòng suối lấp lánh, một điểm sáng cực kỳ chói chang.
Lục Tinh Hà chưa kịp xỏ giày, liền lội xuống lấy vật lên.
“Một chìa khóa thủy tinh?”
“Chắc là chìa kho báu rồi.”
Chúng tôi tiếp tục tiến vào sâu, trên đường còn thấy nhiều sóc con.
Lâm Tiêu bên cạnh lảm nhảm: “Em dễ thương hay sóc dễ thương?”
“Sóc.” Tôi không ngần ngại.
“Ừ.”
“Thế em với cái chìa khóa ai đẹp hơn?”
“Có bệ/nh thì đi chữa đi.”
“Ừ.”
“Khoan, con sóc kia ngậm gì giống chìa khóa thế?” Hà Chi Thu để ý.
“Hình như đúng rồi.”
Chúng tôi nhìn con sóc đuôi xù đen ngậm chìa khóa thủy tinh trèo lên cây, có lẽ phát hiện không phải đồ ăn, nó đặt chìa khóa lên thân cây rồi chuồn mất.
【Kịch tính vãi, tôi nghi ngờ có kịch bản】
【Thực ra con sóc là diễn viên】
“Ném gì đó xuống lấy được không?”
“Chìa khóa thủy tinh dễ vỡ lắm.”
Thẩm Vũ không nói gì, bắt đầu trèo cây.
【Cảm giác như robot trèo cây vậy】