Hôm nay cảm ơn các cậu nhé. Tiểu Kính phải ăn cơm rồi, hai đứa cũng mau về nhà đi." Tôi đảo mắt nhìn người này rồi liếc sang người kia. Cảm giác Thẩm Triệt có chút không ổn.""
Trên đường về, cậu ấy đột nhiên hỏi tôi: "Cậu rất thích Hạ Tiểu Vũ à?"
Trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo, thử dò hỏi: "Cô ấy rất tốt mà, cậu cũng thích cô ấy à?"
Thẩm Triệt không trả lời, mà giả vờ thản nhiên hỏi dồn: "Cậu thích cô ấy hay thích tôi?"
Tôi đã hiểu ra.
Đứa con cưng của tôi không phải đang động lòng xuân, mà là đang gh/en t/uông đấy.
Tôi đứng trên ghế xe, ôm lấy đầu Thẩm Triệt, hôn một cái thật mạnh lên má cậu: "Tớ thích cậu nhất!"
Phim hoạt hình nói rằng trẻ con cần được bày tỏ tình cảm nồng nhiệt để duy trì cảm giác an toàn. Biết làm sao được, ai bảo tôi chiều cậu nhỉ!
Tai Thẩm Triệt đỏ ửng lên. Mãi đến khi về nhà, màu đỏ ấy vẫn chưa hết hẳn.
13
Mỗi cuối tuần, Thẩm Triệt đều đến hiệu sách học cùng nam nữ chính. Tôi đi vài lần thấy chán nên không theo nữa. Ánh mắt cậu ấy thoáng chút tiếc nuối.
Thành tích của Thẩm Triệt tiến bộ kinh người, lần thi gần nhất thậm chí vọt lên hạng ba lớp. Nhất nhì lần lượt là Hạ Tiểu Vũ và Châu Húc Dương.
Giáo viên chủ nhiệm gọi điện khen ngợi Thẩm Triệt khiến bố tôi cười không ngậm được miệng.
Có lẽ ban ngày nghe nhiều tên Thẩm Triệt, đêm nằm mơ tôi thấy một giấc mơ về cậu ấy.
Trong mơ, Thẩm Triệt cúi đầu bước ra khỏi cổng trường, tay nắm ch/ặt tờ giấy nhàu nát với dòng chữ "Thông báo đuổi học" nổi bật. Đây là khoảnh khắc cuộc đời cậu lại rơi vào vực thẳm.
Lần trước là khi người chú thứ ba qu/a đ/ời. Khi ấy, cha mẹ nuôi xuất hiện, cho cậu một mái nhà. Giờ đây bị đuổi học, cậu lại bị đuổi khỏi nhà nuôi.
Tất cả đều tránh mặt cậu, không còn ai giúp đỡ nữa.
Thẩm Triệt đứng bên lề đường, mắt vô h/ồn nhìn đôi giày, tai văng vẳng tiếng chế giễu của bạn học:
"Không ngờ thần học năm nhất lại làm chuyện cưỡ/ng b/ức bạn gái. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, học giỏi không nói lên tất cả."
"Còn kinh khủng hơn nữa! Nghe nói hắn còn định đổ tội cho con ruột của cha mẹ nuôi! May mà cha mẹ nuôi hắn không phải dạng vừa, tìm đủ chứng cứ minh oan, không thì con nuôi lại tống con ruột vào tù!"
"Đúng là lang sói! Cha mẹ nuôi tốt bụng nhận nuôi, không báo ân còn báo oán!"
"Tao đã bảo thằng này giả tạo, không phải thứ tốt đẹp gì! Giờ bị đuổi học rồi, xem còn ai bênh vực nữa không!"
Thẩm Triệt môi r/un r/ẩy, muốn nói mình vô tội nhưng đã nói quá nhiều lần, chẳng ai tin. Camera mất tích, cha mẹ nuôi dùng qu/an h/ệ chuẩn bị sẵn động cơ, chứng cứ, lời khai.
Nhân chứng khẳng định cậu từ lâu đã có ý đồ x/ấu với cô gái, từng gửi thư tình nhưng bị từ chối nên ôm h/ận trả th/ù. Thực tế là Tôn Khải - con trai nuôi - nhờ cậu chuyển thư tình hộ.
Cô gái tưởng thư của Thẩm Triệt nên định đồng ý, nhưng khi biết là của Tôn Khải liền thu hồi nụ cười, trả lại thư mà không thèm đọc. Cảnh tượng này bị Tôn Khải trốn trong bóng tối nhìn thấy hết.
Hắn h/ận cô gái nên cùng đám bạn x/ấu b/ắt c/óc, định làm chuyện x/ấu thì bị Thẩm Triệt phát hiện, liều mạng ngăn cản.
Thẩm Triệt c/ứu được bạn nhưng bị vấy bẩn không rửa sạch. Cô gái tinh thần bất ổn phải nghỉ học. Chứng cứ duy nhất - bức thư tình do chính Tôn Khải viết - bị cha mẹ nuôi đ/ốt trước mặt cậu.
"Thẩm Triệt, nhà này cho cậu ăn học ba năm, giờ đến lúc trả ơn rồi."
"Chúng tôi chỉ có Tôn Khải là con trai, không thể h/ủy ho/ại tương lai nó. Hơn nữa chúng tôi cũng không thể mất mặt."
"Cậu hiểu cho chúng tôi chứ?"
Thẩm Triệt không hiểu. Họ coi trọng Tôn Khải đến mức nuôi cậu chỉ để kí/ch th/ích nó phấn đấu. Nhưng khi Tôn Khải cần được dạy dỗ, họ lại bao che.
Thẩm Triệt xách chiếc cặp cũ kỹ, trong chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo. Đang mơ hồ không biết đi đâu thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.
Một cô gái ưa nhìn nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Thẩm Triệt nhận ra cô ấy - Hạ Tiểu Vũ lớp bên, thường cho mèo hoang ăn ở công viên gần đó.
Sau này họ còn gặp nhau vài lần ở hiệu sách, cô ấy thân với một chàng trai, hai người như hình với bóng, thường cùng nhau làm bài. Cô ấy rất dễ kết bạn, sau vài lần gặp đã coi Thẩm Triệt là bạn, tặng cậu cả tập đề thi chỉ vì nghe nói gia đình đòi hỏi thành tích khắt khe với cậu.
Lúc này cô ấy đẩy nắm tiền lẻ vào tay Thẩm Triệt, nghiêm túc nói:
"Tớ tin cậu không phải người như vậy, tớ tin vào nhận định của mình."
"Xin lỗi, tớ không thể minh oan cho cậu, nhưng có thể giúp cậu tìm hướng đi! Đây là tiền mừng tuổi của tớ, cậu cầm lấy. Nếu muốn đổi môi trường, số tiền này coi như vốn khởi nghiệp nhé!"
"Cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm được đường của mình!"
Thẩm Triệt nhếch mép cười, nhận tiền. Trước khó khăn thực tế, lòng tự trọng đã không còn quan trọng.
Hạ Tiểu Vũ tế nhị không nói thêm gì, quay lưng đi. Thẩm Triệt dõi theo bóng lưng cô, khắc sâu vào tim. Cảnh tượng trước mắt dần nhạt đi, nhưng tôi đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Thẩm Triệt dùng số tiền Hạ Tiểu Vũ cho, đến thành phố khác bươn chải ki/ếm sống.