Đúng lúc này, Lục Chiêu bất ngờ nhắn tin cho tôi, muốn tôi giới thiệu anh ta với Giáo sư Bác.
Ha ha ha ha, tôi bật cười phá lên, lập tức chặn luôn Lục Chiêu. Bỗng nhiên cảm thấy hai người này thực sự rất xứng đôi.
Trong khoảng thời gian này, có một người không ngờ tới đã gọi điện cho tôi - Lưu Quyền, đối tác của Lục Chiêu.
"Chị dâu."
"Ừ, Lưu Quyền, có việc gì thế?"
"Chị thật sự đã ly hôn với anh Lục rồi ạ?"
"Đúng vậy."
"Xin lỗi chị dâu, em đã không giúp chị ngăn cản họ ngay từ đầu." Giọng Lưu Quyền đầy hối lỗi.
"Không phải lỗi của em. À này Lưu Quyền, những việc trước đây chị giúp công ty các em, đừng kể với Lục Chiêu. Chị thực sự không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa, phiền phức lắm."
"Chị dâu, em không biết chị có năng lực thế nào nhưng em biết chị không phải là nhân viên nhỏ như anh Lục nói đâu. Em biết chị rất lợi hại."
"Ừ, chị đúng là rất giỏi. Lục Chiêu chỉ là kẻ m/ù quá/ng không nhìn ra giá trị thật thôi." Tôi cười nhẹ đáp.
Lưu Quyền lần đầu nghe tôi nói chuyện như vậy cũng trở nên thoải mái hơn.
"Chị dâu, cô Phó Tâm đó không phải con gái duy nhất của chủ tịch Minh Long sao? Đúng là tiểu thư đại gia nhưng em thấy cô ta cũng bình thường thôi. Đôi lúc cô ta đưa ra quyết định em thấy vô lý lắm, nhưng không hiểu sao anh Lục lại coi cô ta là tài nữ. Chẳng biết do PR kiểu gì mà mọi người tin tưởng thế, tốt nghiệp Yale thì đã sao chứ!"
"Khà khà..." Tôi bật cười nhẹ nhõm.
Lưu Quyền là rich kid, rất giàu. Dù bố Lục Chiêu là viện trưởng bệ/nh viện, mẹ là giáo sư đại học nhưng thời mới khởi nghiệp cũng không thể ngay lập tức huy động được mấy chục triệu. Lúc đó Lưu Quyền - bạn học Lục Chiêu - đã xuất hiện.
Hai người họ như anh em, mấy năm nay vẫn rất hòa hợp. Lưu Quyền không cần động n/ão vẫn được chia lợi nhuận, Lục Chiêu cũng đối xử rất tốt với cậu ta. Đúng là bạn thân khăng khít.
"Lưu Quyền, chị nói cho em một chuyện, hy vọng em đừng tiết lộ với Lục Chiêu."
"Chị dâu yên tâm, em sẽ c/âm như hến."
"Đừng gọi chị dâu nữa, chị là Đường Nhất."
"Vâng, chị Đường, thế này được chứ ạ?"
"Ừ. Lưu Quyền, em biết Đường Môn Capital chứ?"
"Tất nhiên rồi! Đó là Đường Môn mà! Công ty đại chúng, trụ sở chính ở Mỹ, chi nhánh tại khu phát triển kinh tế. Em từng đến đó, hoành tráng lắm chị ạ! Cả khu kinh tế rộng lớn đều là của họ, thậm chí còn có cả sân bay riêng. Em thấy tận hai bãi đỗ trực thăng luôn!"
"Ừ, đôi khi muốn tiếp cận dự án sớm thì cần đi bằng trực thăng."
"Thế mới gọi là xa hoa! Ơ? Sao chị biết rõ thế? Chị Đường làm ở Đường Môn à?"
"Ừ, chị là Giám đốc điều hành của Đường Môn. Đường Môn là do chị tự tay thành lập thời còn đi học."
Đầu dây bên kia im bặt. Một lúc sau, giọng run run vang lên:
"Chị Đường... chị không phải vì ly hôn với anh Lục mà bị trầm cảm đấy chứ?!"
"Lưu Quyền, chị là Đường Nhất, cũng là Julie Sweet."
"Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Em đi/ên mất! Chị là Sweet? Chị là ông chủ Đường Môn?!"
"Ừ, nhớ giữ bí mật giúp chị nhé."
"Dạ dạ dạ... Chị Đường ơi, em... em chẳng biết nói gì nữa. Chị... chị cứ bận việc trước đi ạ. Có gì cần em giúp, em sẵn sàng xả thân!"
Tôi cúp máy, khẽ bật cười.
14
Buổi hội nghị thương mại diễn ra sau nửa tháng đúng như kế hoạch. Các đại gia trong mọi ngành nghề đều tham dự hội nghị thương mại đỉnh cao này.
Phía chính phủ cử cả một đoàn xe với vài quan chức cấp cao mà trước giờ tôi chỉ thấy trên TV. Đi cùng còn có những viện sĩ nổi tiếng.
Chi phí tổ chức hội nghị lên tới hàng chục triệu, tất cả do Đường Môn đảm nhận.
Giáo sư Bác đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu phát biểu, trợ lý Dennis từ tổng bộ đi theo sát. Một trong ba trợ thủ đắc lực nhất của tôi là Đỗ Phong - trợ lý tại Trung Quốc, xử lý mọi việc ở chi nhánh Đường Môn với nghiệp vụ bao trùm toàn bộ doanh nghiệp Trung Quốc.
Đỗ Phong cùng tôi đến sớm. Khi khách mời chưa tới đông đủ, các chủ tịch ngành đã bắt đầu giao lưu.
"Tiểu Nhất, sao em lại ở đây?" Tôi quay đầu lại thì thấy Lục Chiêu và Phó Tâm.
Phó Tâm vẫn diện nguyên bộ Chanel sang trọng, tay khoác vai Lục Chiêu. Họ còn phô trương tình cảm ngay tại hội nghị thương mệ. Tôi không thèm để ý mà tập trung quan sát tình hình vận hành. Dù rất yên tâm nhưng hôm nay có quan chức và viện sĩ nên vẫn phải kiểm tra kỹ.
"Cô Đường, sao lại đến đây thế?" Phó Tâm chất vấn đầy thách thức.
"Liên quan gì đến cô?" Tôi liếc họ với ánh mắt khó chịu.
"Tiểu Nhất, hội nghị này toàn là đại gia ngành vốn, em phải cẩn thận đấy." Lục Chiêu lên tiếng.
Tôi kh/inh bỉ nhìn người đàn ông đã sống cùng mình năm năm. Đúng là gu đàn ông của tôi quá tệ.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên vạm vỡ bước vào cùng trợ lý. Phó Tâm thấy người này liền cất giọng ngọt ngào: "Ba ơi!"
Phó Chiếm Đình nhìn hai người đi tới, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn người đàn ông mà con gái đang khoác tay.
"Chào tổng Phó." Lục Chiêu cung kính chào.
"Ừ. Nghe nói cậu đang hẹn hò với con gái tôi. Chưa có dịp nói chuyện kỹ. Nhà cửa giải quyết xong cả rồi chứ?"
Lục Chiêu ngượng ngùng liếc tôi, "Dạ, hiện tại tôi đ/ộc thân rồi ạ."
Phó Chiếm Đình nói với uy quyền rõ rệt: "Tốt lắm. Tôi không muốn con gái mình mang tiếng x/ấu. Tôi cũng không phải người cổ hủ. Nếu hai đứa thật lòng, tôi sẽ không can thiệp."
"Cảm ơn tổng Phó."
"Cảm ơn ba!"
Lúc này Phó Chiếm Đình nhìn tôi với ánh mắt đầy kiêu ngạo của kẻ bề trên. Tôi cũng thản nhiên nhìn lại.
Đúng lúc Đỗ Phong vội vã bước tới. Ánh mắt Phó Chiếm Đình bỗng sáng rực. Vẻ kiêu căng biến mất, thay vào đó là sự nịnh nọt: "Tổng Đỗ! Xin chúc mừng! Nghe nói dự án lần này của quý công ty rất đặc biệt."
Đỗ Phong nhíu mày nhìn Phó Chiếm Đình: "Tổng Phó của Minh Long?"
"Dạ vâng! Bọn tôi từng hợp tác một lần trước đây. Lần hội nghị này còn mong tổng Đỗ dẫn đường chỉ lối."
"Không dám. Minh Long các ông rất lợi hại mà." Giọng Đỗ Phong đầy kh/inh miệt nhưng Phó Chiếm Đình không hề nhận ra, vẫn khiêm tốn vẫy tay lia lịa.