Cậu ấm nhà họ Phó gặp t/ai n/ạn xe, một chân phải thay bằng chân giả.
Từ đó tính cách cậu thay đổi hoàn toàn.
Tôi đi ngang qua, gõ gõ vào chân giả của cậu.
"Điện thoại hết pin rồi, chân giả sạc được không? Cho mình mượn sạc tí."
Chàng trai cúi mặt đầy tủi hổ đưa chân giả ra.
Sau này, tôi dẫn cậu đi nhặt rác thu ve chai, xem cậu như lao công.
Cậu nghiến răng nghiến lợi:
"Kiều Lộ, từ khi tôi c/ụt chân, tất cả mọi người đều xem tôi là phế nhân. Duy chỉ có cô, hoàn toàn không xem tôi là người!"
1
Giữa mùa hè oi ả.
Phó Dư mặc chiếc quần dài không hợp thời tiết, trán đẫm mồ hôi.
Khác với vẻ tươi tắn hoạt bát ngày trước, giờ đây cậu cúi gằm mặt, mái tóc dài che lấp đôi mắt, toát lên vẻ u ám kỳ lạ.
Mấy người bạn thân cũ đi ngang bàn cậu, đẩy một người ra trước.
Cậu ta gượng cười: "Phó ca, cậu muốn ăn gì không? Tụi mình m/ua cho."
Phó Dư không ngẩng đầu: "Không cần."
Mấy chàng trai nhìn nhau ngượng ngùng rút lui, không dám thở mạnh.
Đã ba ngày Phó Dư trở lại trường, suốt ngày thu mình ở góc bàn, ngoài việc đi vệ sinh gần như không rời chỗ ngồi.
Tôi khẽ gõ vào bàn cậu: "Phó Dư, đi căng tin không?"
Phó Dư lập tức đáp: "Không."
Là bạn cùng bàn với Phó Dư đã hai năm.
Lần này cậu xin nghỉ gần nửa năm, trong khoảng thời gian ấy tôi nhắn tin liên tục nhưng không nhận được hồi âm.
Đang định tuyệt giao với Phó Dư hai ngày thì tôi nhận nhiệm vụ từ giáo viên.
Cô bảo tôi thân với Phó Dư, phải tích cực trò chuyện và quan tâm cậu ấy hơn.
Sao cô lại nghĩ tôi thân với hắn chứ?
Đang tức gi/ận,
tôi chợt thấy hộp cơm trưa trên bàn - đồ ăn Phó Dư mang tới. Vì biết tôi thích, cậu luôn mang phần cho tôi.
Không ngờ cậu vẫn nhớ, thế là tôi quyết định tha thứ.
"Đi mà đi mà." Tôi nắm lấy cổ tay cậu, cậu hơi né tránh.
Tôi lại bám theo: "Mọi người đang ngủ hết rồi, cậu biết mà, tôi là đứa không thể sống thiếu bạn bè."
Phó Dư liếc nhìn xung quanh, thấy cả lớp đang chìm vào giấc ngủ, im lặng hồi lâu.
Cậu cúi đầu, ánh mắt đọng lại trên đôi chân: "Cô có biết..."
Gặp ánh mắt ngơ ngác của tôi, cậu bất lực đứng dậy đi theo.
Dáng đi cậu cứng nhắc, đầu cúi gằm, tự ti đến lạ.
Tôi đột nhiên vỗ mạnh vào lưng cậu.
"Bốp" một tiếng vang giòn, Phó Dư biến sắc mặt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Tay tôi vẫn đặt trên lưng cậu, quát lớn: "Đi cho đường hoàng! Cúi đầu thế nhìn đường à?"
Phó Dư bị t/át một cái không dám cúi nữa, mắt nhìn thẳng phía trước, cùng tôi bước đến căng tin.
Phó Dư vốn rất tốt, dù luôn từ chối tôi nhưng thường xuyên đãi tôi ăn, nên tôi rất thích kết bạn với cậu.
Như lần này ở căng tin, toàn bộ đồ ăn vặt đều do cậu trả tiền.
Tôi và Phó Dư sánh bước, đứng thẳng khiến cậu trông cao hơn hẳn, vượt tôi cả cái đầu. Chàng trai tuổi trẻ đôi mắt nhuốm u sầu, như chất chứa nỗi niềm khôn tả.
Ánh mắt tôi hướng về đôi chân Phó Dư.
Nhận ra cái nhìn của tôi, cậu gi/ật mình rồi ngượng ngùng dừng bước.
Tôi chăm chú nhìn chân cậu, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Nghe nói chân giả có thể sạc điện, lát nữa cho tôi mượn nhé, điện thoại sắp hết pin rồi."
Nghe xong, Phó Dư trợn mắt như nghe chuyện hoang đường.
Tôi thúc giục hích cùi chỏ cậu: "Nói đi, cho mượn không?"
Có lẽ bị thúc ép quá, Phó Dư nhắm mắt đáp: "Ừ."
"Đàn ông!" Tôi nhón chân vỗ vai cậu.
2
Điện thoại tôi thực sự sắp hết pin, tối qua thức chơi game quên sạc, giờ chỉ còn gần hết.
Nóng lòng sạc pin, tôi kéo tay Phó Dư chạy vội về dãy lớp.
Khi về đến nơi, xung quanh bàn Phó Dư đang tụ tập mấy người, bạn thân trước kia của cậu.
Họ đang bỏ đồ ăn vặt lên bàn thì thấy Phó Dư xách túi đồ ăn cùng tôi bước vào.
Mấy người há hốc kinh ngạc, nhìn nhau chần chừ, đẩy một người ra lắp bắp hỏi: "Cậu... cậu đi căng tin rồi?"
Phó Dư lạnh lùng gật đầu, về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, tôi đã xổm xuống bên cạnh: "Kéo ống quần lên."
Phó Dư ngơ ngác, mặt lộ vẻ không muốn, tôi liền vỗ đùi cậu: "Nhanh lên! Sạc xong tôi đặt đồ ăn, cậu muốn uống trà sữa không?"
Phó Dư đành kéo ống quần lên.
Khi cậu làm động tác này, mấy đứa bạn đứng không xa, ánh mắt dán vào chân cậu, bỗng trợn tròn mắt.
Một đứa nóng vội túm cổ áo tôi: "Kiều Lộ, cô làm gì thế?"
Tôi quay lại, liếc thằng con trai hốt hoảng rồi gạt tay nó ra: "Đừng làm om sòm."
Thằng con trai bị gạt trợn mắt nhìn tôi đầy bất mãn, đứng lùi ra sau như sẵn sàng ra tay nếu tôi làm gì.
Ống quần được kéo lên để lộ lớp kim loại đen ánh lên sắc lạnh.
Tôi nheo mắt sờ một vòng, dưới sự im lặng gượng gạo của Phó Dư, tay tôi lần lên đùi cậu.
Phần đùi trên là làn da ấm áp nguyên vẹn.
Không ngờ chạm vào chỗ này, tôi gi/ật mình. Phó Dư cũng sững sờ, trừng mắt nghiến răng: "Cô đang sạc pin hay sàm sỡ đấy?"
Tôi lập tức nghiêm mặt: "Nói gì thế, đương nhiên là sạc pin."
Phó Dư liếc tôi một cái đầy ẩn ý, tôi cười hì hì tiếp tục sờ mó cẳng chân cậu.
Mò mẫm hồi lâu, khi Phó Dư sắp không chịu nổi, tôi ngẩng đầu: "Hình như tôi không biết cổng sạc ở đâu."
Phó Dư: "..."
Cậu bực tức: "Không biết mà còn sờ! Sao không nói sớm!"
Nói rồi cậu gi/ật lấy điện thoại tôi, cúi người cắm vào chân giả.