Công Chúa Ở Trên

Chương 2

07/12/2025 10:07

Ngày hôm đó tiếp nhận tin chiến sự khẩn cấp từ biên ải, Phụ Hoàng đột ngột ho ra m/áu rồi băng hà, chẳng kịp để lại di ngôn nào.

Con cái trưởng thành của Phụ Hoàng vốn ít ỏi, cuối cùng người kế vị lại là Tam hoàng huynh - kẻ luôn bất hòa với ta. Hắn sống ẩn dật chẳng mấy nổi bật, nhưng từ nhỏ đã mang sẵn á/c cảm với ta. Có lẽ bởi mẫu thân hắn xưa kia chỉ là cung nữ rửa chân cho mẫu phi, nhân lúc Phụ Hoàng s/ay rư/ợu trèo lên long sàng. Sau khi sinh hoàng tử, bà ta bị ban ch*t, còn hắn thì bị ghẻ lạnh.

Trong khi ta được Phụ Hoàng đích thân dạy dỗ, nâng như trứng hứng như hoa, đương nhiên thành cái gai trong mắt thiên hạ.

Tam hoàng huynh cầm tờ di chiếu không rõ thực hư, được phân nửa triều thần ủng hộ mà lên ngôi. Việc đầu tiên hắn làm là gia phong cho Lâm Lâm.

Giờ ta mới vỡ lẽ, thân phận phò mã giúp hắn ra vào cung cấm dễ dàng, thông đồng tin tức với Phụ Hoàng, m/ua chuộc vô số thái giám. Có Lâm Lâm trợ giúp, hoàng huynh như hổ mọc thêm cánh.

Họ lấy cớ tuẫn táng theo tiên đế mà gi*t hại nhiều người, từ Phúc công công - kẻ xem ta lớn lên, đến những cựu thần của mẫu phi. Thái sư đột tử bất minh, những người thân cận với ta đều bị liên lụy. Chỉ vì họ đều là những kẻ Lâm Lâm không thể m/ua chuộc.

Trong tang lễ Phụ Hoàng, ai nấy biết ta bị tân hoàng gh/ét bỏ nên cố giữ khoảng cách. Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lâm đang được đám đông nịnh hót nơi xa, lồng ng/ực nghẹn thở không nổi, làn hàn khí bốc lên từ sau lưng. Hắn không chỉ phụ bạc ta, còn lợi dụng và chế nhạo ta. Vực sâu vạn trượng còn đo được đáy, lòng người mới thực khó dò.

Giữa biển khóc than giả tạo, chỉ có nỗi đ/au của ta thấu tận xươ/ng tủy. Giờ muốn cười xòa hóa giải ân oán? Làm gì có chuyện dễ dàng thế!

Bầu không khí đóng băng đến nghẹt thở. Lâm Lâm nét mặt thoáng vẻ bất lực, như thể ta đang vô cớ gây sự. Hoàng huynh đứng ngoài quan sát bấy lâu lên tiếng phá vỡ im lặng: "Trường Ninh thắng trận trở về, muốn ban thưởng gì không?"

Chẳng qua là thăm dò mà thôi. Ta ngập ngừng lắc đầu: "Thần muội không còn mong cầu gì nữa."

Từ nhỏ đã được bách tính cung phụng, phủ đệ gấm vóc đâu thiếu thứ gì. Phụ Hoàng từng dạy ta: "Hưởng lộc dân thì phải tận trung với dân." Huống chi sau ba năm chiến tranh, quốc khố trống rỗng, trăm việc đổ nát chờ hưng công.

Các quan viên nức nở khen ta thấu hiểu đại nghĩa, nữ trung hào kiệt, điện đường lập tức rộn ràng trở lại. Sắc mặt hoàng huynh không được tươi tắn lắm, câu nói tiếp theo lại đẩy không khí xuống băng điểm: "Trường Ninh không còn nhỏ nữa, hôn sự không thể trì hoãn thêm."

Ta ngẩng lên nhìn vị hoàng huynh nửa cười nửa không: "Vậy chi bằng ban cho thần muội quyền tự do hôn phối."

Lâm Lâm khựng tay, chén trà va vào nhau vang lên khẽ. Vị đề đốc đại nhân vốn bất động sắc, trong mắt thoáng ánh lên tia sáng lạ. Kinh thành này âm mưu như rắn rết, thế gia đại tộc qu/an h/ệ chằng chịt. Hôn sự của ta thành bài toán hóc búa của hoàng huynh, thật đáng buồn cười.

**3**

Yến tiệc kết thúc.

Xe ngựa ra khỏi cung môn, dọc đường tiếng rao hàng của bá tánh văng vẳng. Cận kề năm hết Tết đến, mọi người tất bật sắm sửa. Ta vén rèm ngắm nhìn khói lửa nhân gian, lòng bỗng ấm áp lạ thường. Thị nữ Liên Kiều cũng nói: "Hai năm trước biên ải chiến tranh, kinh thành bách tính hoang mang, chẳng có cái Tết tử tế."

Đột nhiên ta cảm thấy ba năm ấy thật đáng giá.

Khi mới đến doanh trại, quân lính phản đối dữ dội, họ cá ta không chịu nổi ba ngày. Nhưng từ khi thấy tờ chiến báo nhuộm m/áu Phụ Hoàng, ta đã quyết tâm ra đi - đây cũng là lối thoát duy nhất của ta.

Từ kinh thành đến biên ải bốn ngàn dặm, càng gần ải ngoài càng k/inh h/oàng. Dân chúng lưu lạc, x/á/c đói đầy đồng, giữa mùa đông giá rét không manh áo che thân, ly hương tan cửa nát nhà. Ta đâu còn gì để mất? Thua thì ch*t nơi sa trường cũng chẳng nhục, thắng thì sớm muộn sẽ quay về kinh thành!

Ta cùng binh sĩ ăn chung bát cơm, chịu chung cái rét, đổ chung giọt m/áu. Đao thương vô tình, trên người vết thương mới chồng lên cũ. L/ột đi lớp da non thịt mỡ kinh thành nuôi dưỡng bấy lâu. Dùng thực tế chứng minh ta đến để chiến đấu, không phải để làm vướng chân.

**4**

Không lâu sau xe ngựa về tới phủ, trong sân có cây cổ thụ nghiêng mình, cành trơ trụi ngoằn ngoèo vươn sang viện nhà bên. Ta chợt nhớ, nhà bên là phủ Lâm quốc công.

Ngày trước để được gần Lâm Lâm, ta nằng nặc đòi Phụ Hoàng ban cho dinh thự cạnh phủ họ Lâm làm công chúa phủ. Dù quy mô chẳng đủ, làm phủ công chúa còn hơi bỉ bôi. Không ít người chê cười ta nhất khắc không rời được Lâm Lâm, sự thực cũng đúng như vậy.

Ta thường đợi đến đêm khuya, trèo lên cây nhảy sang, bên ấy sẽ có chàng thiếu niên đỡ lấy ta vững vàng. Ánh mắt hắn tràn đầy sự nuông chiều cho trò nghịch ngợm của ta, trong tĩnh lặng vẫn nghe rõ nhịp tim hắn lo/ạn mấy phân.

Liên Kiều theo sau thấy ta chìm vào hồi ức, ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Thực ra Lâm phò... Lâm đề đốc giờ thăng quan tiến chức, cùng cái thân phận Thượng Quan Tình kia càng không xứng. Lão thái quân họ Lâm sớm đã bất mãn, có ý bỏ vợ cưới mới."

"Công chúa giờ lập quân công, vừa rồi lại được hoàng thượng hứa hẹn, nếu như..."

Liên Kiều vừa nói vừa dò xét phản ứng của ta. Sắc mặt ta chợt tối sầm, nàng liền im bặt. Nếu như gì? Nếu như ta bắt Lâm Lâm bỏ vợ cưới ta, sợ cũng chẳng ai dám nói gì ư?

Từ yến tiệc hôm nay xem ra, người nghĩ như Liên Kiều hẳn không ít. Chỉ là ta không ngờ có một kẻ ngoại lệ.

Con út nhà Trình tướng quân - Trình Thất. Cả nhà họ Trình đều ra tiền tuyến, chỉ mình Trình Thất ở lại kinh thành. Khi biên ải lo/ạn lạc, hắn mới mười hai mười ba, người còn chưa cao bằng ngựa đã lao nhao đòi tòng quân, cuối cùng bị nh/ốt trong nhà. Mấy năm nay được Trình mẫu cưng chiều, tính tình có phần ngây thơ bộp chộp, hoàn toàn đối lập với phó tướng lạnh lùng ít lời Trình Tam của ta.

Về kinh mới hai ngày, hắn đã chặn đường ta ba lần, ầm ĩ đòi nghe chuyện chiến trận biên thùy cùng chiến tích dũng mãnh của phụ huynh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm