Ta vội vàng bước tới.
Vũ Văn Trinh trên mặt còn vương chút bực bội khi vừa tỉnh giấc. Thấy ta, hắn thoáng hiện vẻ khó chịu, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt ta liền im lặng.
"Vũ Văn tiên sinh, đêm qua ngài nghỉ ngơi thế nào?" Ta nén giọng hỏi dịu dàng.
"Vết thương này, đêm qua Tống Thanh Linh để lại?"
Ta thầm nghĩ đàn ông thiên hạ quả nhiên giống nhau, thích hỏi điều đã rõ.
Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên: "Có làm ngài khó chịu không? Phấn son nơi đây kém chất lượng, che không hết."
"Đúng đấy. Mỗi lần nàng tô son thì như quét bột trắng, phấn lại vón cục." Vũ Văn Trinh gật đầu.
Ta: Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục.
"Có gì ăn không? Ta đói rồi."
"Xin ngài đợi chút." Ta lập tức sai người dọn bữa sáng lên.
Toàn là món ta đã dò hỏi khẩu vị Vũ Văn Trinh, cố ý chuẩn bị trước.
Vũ Văn Trinh lười nhác ngồi trên ghế, liếc qua mâm cơm rồi cười khẩy nhìn ta: "Cố ý điều tra ta đấy?"
"Chỉ sợ phục vụ không chu đáo." Ta khom lưng rót trà hoa cúc cho hắn, "Xin ngài đừng để bụng."
"Không, rất tốt." Vũ Văn Trinh nói, "Dùng tâm còn hơn vô tâm."
Từ đêm qua, mỗi câu hắn nói đều ẩn ý sâu xa. Ta biết hắn đang so sánh ta với Tống Thanh Linh.
"Ta cũng không phải với ai cũng dùng tâm như vậy. Nhưng ngài xứng đáng." Đàn ông vừa giàu vừa hào phóng không nhiều, há chẳng nên hầu hạ chu đáo? Vũ Văn Trinh cười lớn: "Nàng đúng là giỏi nịnh nọt."
Ta giả vờ gi/ận dỗi: "Ta nói thật lòng, đâu phải 'nịnh'."
"Việc ta nói đêm qua, nàng suy nghĩ thế nào rồi?"
Ta vờ ngạc nhiên vừa đủ: "Chuyện này cần gì suy nghĩ? Ta nhất định trăm phần đồng ý."
Vũ Văn Trinh im lặng.
Ta tiếp lời: "Nhưng có vài chi tiết, ta muốn thương lượng với ngài."
"Nói."
"Chính là chuyện ta nhắc đêm qua. Biết bao cô em trong lầu xanh này trông cậy vào ta ki/ếm cơm. Theo ngài, ta lên đỉnh phú quý rồi, nhưng bọn họ sẽ khổ."
"Mụ Tú Bà lầu xanh mà trách nhiệm thế? Ta còn chưa từng nghe qua."
"Đều là những kẻ bạc mệnh, gặp được nam nhân tốt như ngài đâu dễ. Trong khả năng, ta giúp được gì thì giúp."
"Vậy nàng nói xem, muốn thế nào?"
"Là... những lúc không hầu hạ ngài, ta vẫn muốn về đây trông coi." Ta cười ngại ngùng, "Dạo này lầu ta có nhiều người mới, không giám sát ta không yên tâm."
Vũ Văn Trinh không đáp.
"Ta xin hứa, bất cứ khi nào ngài cần, ta lập tức có mặt."
Vũ Văn Trinh chống cằm, từ tốn nếm thử cháo.
"Giả Ý." Hắn khẽ liếc ta.
"Vũ Văn tiên sinh, xin ngài chỉ giáo."
"Nàng toan tính gì, ta không hỏi." Ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, "Nhớ lấy lời nàng nói, tùy lúc ta gọi là phải đến."
Mặt ta lập tức nở hoa, sốt sắng xoa bóp vai cho hắn.
"Nàng là người thông minh, ta thích giao thiệp với người thông minh. Đừng để ta thất vọng."
Ta cũng thích giao thiệp với người thông minh, đỡ phiền n/ão.
Nếu không đủ thông minh, thì biết nghe lời cũng được.
*
Ta dành thời gian sắp xếp lại công việc.
Lý do Vũ Văn Trinh đến vùng quê nhỏ này là vì xích mích với Tống Thanh Linh, tự nguyện bị điều đi.
Hắn có hậu thuẫn hùng mạnh, tất nhiên không ở đây lâu.
Nhưng chỉ cần ta bám được mối qu/an h/ệ này, dù sau này hắn đi, nhân mạch vẫn còn, ta cũng có chỗ dựa.
Người muốn được thứ gì, ắt phải đ/á/nh đổi. Miễn là giữ chân được Vũ Văn Trinh, xuống biển lần hai cũng cam lòng.
Xứng đáng!
*
Chuyện Vũ Văn Trinh bao ta dần lan truyền. Mấy ngày nay, khách tới lầu xanh đều tìm cách dò hỏi ta.
Bọn họ đương nhiên chẳng hứng thú với mụ Tú Bà, thậm chí còn ngầm chê cười thị hiếu kỳ lạ của Vũ Văn Trinh.
Thiên hạ đầy gái đẹp, lại thèm con mụ b/éo ú đầu to kia.
Nhưng sau lưng ta đã có Vũ Văn Trinh, bọn họ buộc phải thu liễm thói ngạo mạn, tránh đắc tội người không nên đắc tội.
Nhìn doanh thu mấy ngày gần đây tăng vọt, ta cười không ngậm được miệng.
Vậy nên đêm đó nhận được tin Vũ Văn Trinh bảo ta lập tức đến gặp, ta không chần chừ, sắp xếp công việc xong liền đi.
A Bưu vẫn đ/á/nh xe ngựa đưa ta: "Ý tỷ, chị có muốn thay trang phục không?"
Từ khi làm Tú Bà, son môi đỏ chót cùng má hồng phấn trắng đã thành thương hiệu của ta, váy áo cũng toàn màu già nua.
Đó là cách trang điểm chuẩn Tú Bà, nhưng để tiếp khách đàn ông thì quả thực chói mắt.
"Em hiểu gì? Vũ Văn Trinh cần chính là ta như thế này."
Ta đương nhiên có thể dùng phấn son tôn lên ưu điểm, nhưng thế sẽ mất đặc sắc.
Ta là công cụ Vũ Văn Trinh dùng để chọc tức Tống Thanh Linh, mà điểm khiến nàng ta gh/ê t/ởm nhất chính là thân phận Tú Bà của ta.
Theo địa chỉ hắn đưa, xe dừng trước trang viên xa hoa nhất ngoại ô huyện.
Trang viên sáng rực, từ xa đã nghe tiếng ồn ào.
A Bưu vỗ roj ngựa tặc lưỡi: "Mấy kẻ giàu có này..."
"Chỉ vì ta chưa đủ giàu, bằng không còn phóng túng hơn bọn họ." Ta xuống xe, lấy gương nhỏ chỉnh lại dung mạo.
"Ý tỷ, em đợi chị chứ?"
"Đợi cái gì." Ta quát, "Về ngay đi, dạo này Dinh Dinh có vẻ không an phận, em coi chừng nó."
"Vâng, em đợi chị vào xong rồi về."
Người gác cổng nghe tên ta, bắt đợi lâu.
Rồi từ chối thẳng thừng.
"Chủ nhân ta nói rồi, tiệc sinh nhật của bà ấy không phải thứ chó má mèo mổ nào cũng xứng được dự." Lão gác cổng kh/inh khỉ nhổ nước bọt, "Cút nhanh đi, đừng bẩn đất nhà ta."
"Mạn phép hỏi, chủ nhân quý tánh là..."
"Họ Tống."
Ta chợt hiểu lý do Vũ Văn Trinh đột ngột gọi ta nửa đêm.
Hôm nay là sinh nhật Tống Thanh Linh.
Có lẽ trong kế hoạch ban đầu của Vũ Văn Trinh, đây phải là ngày đẹp trời để hắn ngồi xuống nói chuyện với nàng.