Chương 17
Thấy tình thế căng thẳng, ta quyết định một phen, đuổi hết người ngoài ra, bước lên trước rồi phóng tay cởi bỏ y phục.
"Á——"
Tiếng kêu của Phù Dung càng thêm thảm thiết.
Ta cởi từng lớp áo, đến khi lộ ra dải vải bó ng/ực. Nắm tay Liên Tử, ta đặt lên ng/ực mình:
"Đừng sợ, ta cũng là nữ nhi."
Liên Tử gi/ật mình, lập tức quay sang chị gái reo lên:
"Chị ơi! Đúng là cô ấy là con gái thật! Giống hệt chúng ta!"
Ta nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi nàng, ra hiệu giữ im lặng. Phù Dung cũng đờ đẫn nhìn.
Bước tới ôm lấy hai người, ta thì thầm:
"Ta đến muộn rồi."
"Từ nay sẽ bảo vệ các ngươi."
*
Ta cho Phù Dung và Liên Tử nghỉ cùng trướng, nhường giường cho họ.
Dù hôm nay đã trừng trị nghiêm khắc khiến bọn chúng tạm thời không dám manh động, nhưng sợ hai cô gái nhỏ h/oảng s/ợ, ta vẫn giữ họ bên cạnh.
Từ khi biết ta là nữ, hai người tỏ ra vô cùng tín nhiệm, lúc nào cũng quấn quýt bên ta.
Đêm khuya, từ trên giường vọng lại giọng nói nhỏ nhẹ của Liên Tử:
"Chị ơi, chị lên đây ngủ cùng bọn em đi?"
Ta cười khẽ:
"Thế thì hai đứa bị ta đẩy xuống đất mất."
Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc, cả hai đã gi/ật mình tỉnh dậy. Ta vỗ về:
"Cứ ngủ thêm chút nữa đi. Trong trướng của ta, không ai dám xông vào đâu."
*
Vừa bước ra khỏi trướng, Thiệp Viễn đã tới báo cáo kết quả điều tra. Đưa danh sách cho hắn, ta ra lệnh:
"Thẩm vấn. Thu thập đủ chứng cứ lập tức xử lý. Kẻ bao che trượng một trăm, kẻ cưỡng đoạt phụ nữ - ch/ém đầu treo cao."
Yên Lượng Vũ bước tới nhíu mày:
"Giờ đang cần dùng người, ngươi lại vung đ/ao ch/ém đồng đội, đúng là tự tìm đường ch*t!"
Ta lạnh lùng đáp: "Quân kỷ nát rồi, binh lực hỗn lo/ạn, chưa đ/á/nh đã thua."
"Năm xưa nghĩa phụ ta cai quản, kỷ luật nghiêm minh hàng đầu. Ta lơ là một chút để xảy ra chuyện này, tất phải sửa sai."
Giọng ta vang lên như lời cảnh cáo với tất cả:
"Binh tướng dưới trướng ta, dù võ nghệ cao cường hay mưu lược hơn người, tuân thủ quân pháp luôn là trên hết. Kẻ nào vi phạm - đừng trách ta bất nghĩa vô tình."
*
Tối đó mang cơm về trướng, hai cô gái vây quanh giáp trụ của ta sờ mãi không thôi:
"Chị ơi, chị giỏi thật đấy."
"Giáp trụ nặng thế này mà mặc được, bọn em đến sức tự vệ cũng không có."
Đặt hộp cơm xuống bàn, ta xoa đầu họ:
"Không phải vậy đâu."
"Trời sinh ra nữ nhi sức yếu thể nhỏ, như ta đã là trường hợp hiếm hoi. Dù vậy, khi giao chiến trận mạc vẫn nhiều lúc bất lực."
"Nhưng không có nghĩa chúng ta buông xuôi. Công bằng không thể trông chờ vào lòng thương hại của đàn ông, mà phải tự mình giành lấy."
"Sức yếu, thân nhỏ - không phải lỗi của các ngươi, cũng không có nghĩa là bất hạnh. Lỗi tại thiên hạ đại lo/ạn, lang sói hoành hành biến thế gian thành luật rừng xanh."
"Kẻ yếu như chúng ta chỉ còn cách tự bảo vệ mình."
"Sức không đủ thì dựa vào tốc độ, tốc độ không đủ thì dùng mưu trí. Đáng sợ nhất là tự bỏ cuộc, cam phận yếu hèn."
Rút từ trong ng/ực ra hai chuôi đoản đ/ao, ta đưa cho họ:
"Đây là hai thanh đoản đ/ao trong kho, sắc bén có thể ch/ặt đ/ứt sắt. Mang theo người dễ giấu, gặp kẻ x/ấu thì ra tay bất ngờ."
"Từ ngày mai, ta sẽ dạy các ngươi sử dụng."
Hai người vui mừng đón lấy: "Thật sao chị?"
Ta mỉm cười xoa đầu họ:
"Đương nhiên. Nhưng phải ăn no đã."
Cả hai gật đầu lia lịa, mặt rạng rỡ hạnh phúc.
*
Những ngày sau đó, ta cố gắng dành thời gian dạy họ múa đ/ao.
Cả hai học rất chăm chỉ, tiến bộ nhanh hơn cả luyện binh bình thường.
Ta nhận thấy rõ - cùng với kỹ năng sử dụng đ/ao thuần thục, họ dũng cảm hơn hẳn, ban ngày không còn co cụm trong trướng nữa.
Chương 18
Khoảng hơn nửa tháng sau, ta dẫn người đi tuần tra.
Vừa về đến doanh trại đã thấy Liên Tử đứng ủ rũ.
Chưa kịp hỏi han, Yên Lượng Vũ đã dẫn một đám người xông tới.
Nhìn đám tướng sĩ sau lưng hắn, ta nhíu mày:
"Ngươi muốn gì?"
Nghiêm Tông vừa đi tuần về, lập tức cảnh cáo:
"Tiểu thúc!"
Yên Lượng Vũ trừng mắt quát:
"Ngươi muốn làm kẻ tốt thì cứ làm! Nhưng ta không thể để cha ngươi ch*t oan, để anh em chúng ta bị lừa dối mãi!"
Hắn đ/ập tay chỉ thẳng vào ta:
"Bị một con đàn bà lừa dối!"
Lời vừa dứt, bốn phía xôn xao.
Nghiêm Tông cũng sững sờ.
Trong lòng đã rõ, ta bình thản hỏi:
"Rồi sao nữa?"
Yên Lượng Vũ gầm lên:
"Còn gì nữa? Ngươi nói thật đi, có phải là đàn bà không?"
Hắn chỉ tay về phía Phù Dung và Liên Tử: "Không thừa nhận thì tra khảo hai đứa này!"
Ta bước ra che chắn cho họ, khẽ cười:
"Cần gì phức tạp thế?"
Phóng tay rút đoản đ/ao từ tay áo, ta phẩy mạnh về phía ng/ực mình.
Nghiêm Tông biến sắc:
"Chiêu An!"
Lưỡi đ/ao không chạm da thịt, chỉ x/é toạc lớp áo ngoài.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dải vải bó ng/ực lộ ra.
Nhiều người vội quay mặt đi.
Ta bật cười:
"Sợ gì chứ? Trong quân doanh, trước mặt Phù Dung Liên Tử, bao kẻ đã trần truồng phô ng/ực? Các ngươi không sợ bị nhìn, ta sợ gì?"
"Da thịt như nhau, chẳng lẽ đàn bà sợ bị nhìn còn đàn ông thì không?"
Tiến một bước về phía Yên Lượng Vũ, ta chất vấn:
"Ta thừa nhận là đàn bà đây, rồi sao?"
Ngẩng cao đầu nhìn đám tướng sĩ sau lưng hắn, giọng ta vang vọng:
"Phải, ta là đàn bà. Ở đây có người từng theo Yên đại tướng quân, cũng có kẻ theo ta quy thuận."
"Chính ta đã cùng các ngươi vào sinh ra tử! Chính ta dẫn các ngươi m/áu đổ thịt rơi! Người đứng cùng, dẫn đường cho các ngươi là Ng/u Chiêu An này - không phải cái danh hão đàn ông hay đàn bà! Ta có được ngày hôm nay là bằng mồ hôi xươ/ng m/áu của chính mình!"
"Đàn ông thế nào, đàn bà thế nào? Trên ngai vàng toàn đàn ông, họ cho các ngươi no ấm chưa? Cho các ngươi áo ấm mặc chưa? Cho các ngươi gia đình an lạc chưa?"