“Tôi đã muốn hất đổ bát canh này vào cô từ lâu lắm rồi!”

Tôi giao toàn bộ vụ việc của Lâm Vy cho luật sư và Đinh D/ao xử lý.

Nhất định phải khởi tố theo khung hình ph/ạt cao nhất.

Cô ta có thể ngây thơ, cũng có thể bồng bột.

Nhưng không có nghĩa là được liên tục thách thức giới hạn của tôi.

Phải để cô ta hiểu rằng, làm việc sai trái thì phải trả giá.

17.

Châu Tự Nam biết không còn đường lui.

Anh bình thản đồng ý chia tay.

Chiếc nhẫn vẫn được anh tìm lại, xỏ vào sợi dây đeo trên cổ.

Đêm trước khi rời đi, anh mời tôi dùng bữa.

“Coi như là bữa cơm chia tay của chúng ta vậy!”

Giọng nam nhân khàn đặc, r/un r/ẩy.

Bữa ăn trôi qua trong im lặng.

Nhân viên phục vụ mang tới bát súp nấm.

Châu Tự Nam đón lấy, cẩn thận nhặt từng cọng hành ra.

Tôi nhìn anh.

Những ngón tay thon dài của anh run ngày càng mạnh.

Cuối cùng, anh nức nở không thành tiếng.

Bát súp ấy, tôi không động đến.

Chúng tôi chia tay trong êm đẹp.

Cùng nói lời tạm biệt.

Bảy năm tình cảm của tôi, cũng khép lại trong đêm nay.

18.

Một năm sau, Châu Tự Nam cũng thi đỗ vào Đại học Y KLA.

Chiếc nhẫn vẫn lủng lẳng trên cổ anh.

Dáng vẻ xuất chúng đứng đó, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Vị đạo sư lấy lí do chúng tôi đều là người Hoa, bảo anh tham gia nhóm học tập của tôi.

Kết thúc buổi học, một bạn hay tò mò kéo tôi hỏi dồn:

“Anh Châu mới đến, hai người quen nhau à?”

Tôi cười đáp:

“Cũng coi như vậy đi!”

Cô bạn tỏ vẻ đắc ý:

“Ánh mắt anh ấy nhìn cậu không hề đơn thuần đâu.”

Tôi không đáp lại, chỉ tập trung vào luận văn trong tay.

Sau khi Châu Tự Nam gia nhập, bầu không khí nhóm học trở nên kỳ lạ.

Anh lại trở về là chàng trai trầm mặc, lịch thiệp ngày nào.

Học tập chuyên cần, giữ lễ độ, không hề vượt giới hạn.

Nhưng nếu quan sát kỹ, luôn thấy được những rung động nhỏ nơi anh.

Đó là biểu hiện của sự kìm nén đến tận cùng.

Lúc rảnh rỗi tôi hay trò chuyện cùng Đinh D/ao.

Kết quả xét xử Lâm Vy đã có.

Một năm tù giam, bồi thường dân sự năm vạn tệ.

Tôi biết đây đã là nỗ lực tối đa của luật sư.

“Lâm Vy vừa ra tù đã bị đuổi học, đến làm lo/ạn cũng vô ích, nhà trường có quyền đuổi học sinh vi phạm pháp luật.”

“Châu Tự Nam cũng không còn ở đó, cô ta bất lực, đến treo băng rôn trước cổng trường rồi lại bị cảnh sát bắt đi.”

“Vì một người đàn ông, cả đời cô ta coi như xong rồi.”

Vì một người đàn ông, đ/á/nh cược cả tương lai và vận mệnh.

Lâm Vy không quậy phá được bao lâu thì hoàn toàn buông xuôi.

Muốn đi làm, nhưng không công ty nào nhận người có tiền án.

Cuối cùng đành trở về quê, xin làm thu ngân ở siêu thị.

Châu Tự Nam ngày càng lạnh lùng.

Chỉ khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt xa cách kia mới giãn ra chút ít.

Khi đi ăn ngoài, anh gọi một phần súp nấm.

Định nhặt hành thì bỗng đờ ra.

Anh quên mất, đây là nước ngoài.

Súp nấm ở đây không có hành lá.

Ngày sinh nhật, tôi nhận được món quà tinh xảo.

Tác phẩm điêu khắc thủ công tỉ mỉ, nhìn đã biết được chuẩn bị rất tâm huyết.

Tôi trả lại món quà.

Châu Tự Nam cố chấp không nhận.

“Đây là thứ tôi n/ợ em.”

Tôi từ chối.

“Ngày chia tay, chúng ta đã không còn n/ợ nhau gì nữa rồi.”

Người đàn ông lập tức đỏ mắt, bối rối đứng nguyên tại chỗ.

Anh há miệng định nói điều gì, bị tôi ngăn lại.

“Không cần nữa đâu.”

“Châu Tự Nam à, tôi không cần nữa rồi.”

Tôi với anh, bắt đầu bằng ánh mắt đầu tiên, cuối cùng cũng trả anh về với biển người mênh mông.

Mầm xanh tuổi trẻ đã nở hoa.

Chỉ là trái kết quả chua xót khó nuốt.

May thay, tôi chỉ cắn một miếng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm