Bên kia lại nói:
【Xem đến đây tự nhiên thấy hơi kỳ, nhân vật nữ chính không phải là người thanh tao như hoa cúc, không tranh không giành sao? Sao lại còn muốn chiếm đoạt của hồi môn mà mẹ để lại cho nhân vật nữ phụ?】
【Tôi cũng thấy nhân vật nam chính hơi sụp đổ. Nam chính muốn nữ chính có hồi môn xa hoa, long trọng gả về nhà chồng, vậy thì tự ki/ếm tiền mà sắm hồi môn cho nữ chính đi, cần gì phải hại ch*t nữ phụ rồi cư/ớp của hồi môn?】
【Nhân vật nữ chính cũng sụp đổ luôn rồi? Nói là không tranh không đoạt, sao giờ lại vừa cư/ớp bạn trai của chị gái, vừa đoạt của hồi môn?】
【Tự nhiên thấy thương nữ phụ, rõ ràng người cùng nam chính nếm mật nằm gai là cô ấy, giờ nam chính sắp kế thừa gia nghiệp lại phải lòng em gái mình, còn định hại ch*t nữ phụ, lấy của hồi môn cho nữ chính làm sính lễ. Cặp đôi kinh t/ởm thế này thật không nuốt nổi...】
Đúng vậy, "Hiền thê nâng ta lên chín tầng mây - Ta đưa hiền thê về nơi chín suối".
Đại khái, đây chính là kết cục mà Lục Chính Tuyên sắp đặt cho tôi?
Nhưng tại sao người phải ch*t lại là tôi?
8
Lớp trưởng bảo tôi, vì Lục Chính Tuyên trực tiếp chuyển khoản cho công ty du lịch nên giờ hoàn tiền chắc không kịp.
Tôi lập tức mở điện thoại m/ua vé tàu về nhà ngoại chuyến gần nhất.
Sợ bị mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ phát hiện, tôi không dám thu nhiều đồ, chỉ đeo một chiếc ba lô đựng áo khoác chống rét, chứng minh thư và ít tiền mặt.
Nhưng ngay lúc này, tôi đột nhiên phát hiện cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài, cố mãi vẫn không mở được.
Vừa hoảng vừa gi/ận, định gọi cho quản gia Lưu Thúc thì nghe thấy tiếng em gái khác mẹ vang lên ngoài cửa.
"Chị gái, đêm khuya thế này định đi đâu thế?"
"Vừa nãy anh Lục nói với em rồi, bảo em canh chừng chị kỹ. Bảy giờ sáng mai anh ấy sẽ tự tay đến đón chị đó."
Tôi đ/ập cửa đi/ên cuồ/ng, gào lên: "Mở cửa! Không mở tao báo cảnh sát đấy!"
Em gái khác mẹ cười khúc khích: "Xin lỗi chị nhé, em vừa nhớ ra là đã lắp thiết bị chặn sóng trong nhà rồi. Hiện tại trong nhà hình như mất sóng rồi ạ~"
Nhìn điện thoại, quả nhiên không có sóng.
Tôi ngã vật xuống đất.
Chẳng lẽ, tôi thật sự phải ch*t dưới tay Lục Chính Tuyên và Tống An Hân như bình luận nổi đã nói? Dọn đường cho mối tình cấm kỵ của họ?
Không! Nhất định phải có cách khác!
9
Sáng hôm sau, Lục Chính Tuyên đúng như dự tính ngồi xe nhà họ Lục đến đón tôi và Tống An Hân.
Mẹ kế tươi cười đẩy cả ba chúng tôi ra cửa.
"An Hân, nghe lời anh Lục, chăm sóc chị gái cẩn thận nhé~"
Nhìn ánh mắt đầy á/c ý của mẹ kế, tôi biết bà ta hẳn cũng đã rõ âm mưu của Lục Chính Tuyên và Tống An Hân.
Lên xe, thiết bị chặn sóng trong biệt thự mất tác dụng, tôi nhanh chóng gửi đi tin nhắn soạn sẵn rồi giả vờ tức gi/ận nhắm mắt lại.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Lục Chính Tuyên và Tống An Hân khít vào nhau.
Những dòng bình luận nổi quen thuộc lại hiện ra trước mắt——
【Ái chà! Kịch tính quá! Bề ngoài nam chính đạo mạo nghiêm túc mà tay đã luồn ra sau lưng em gái cưng cởi khuy áo lót rồi.】
【Em gái cưng bị nam chính sờ đến mềm nhũn cả người, quả nhiên là thánh thể m/a nữ bẩm sinh!】
【Cái này tính là gì? Chỉ là khai vị thôi. Mọi người còn nhớ lần nữ phụ cảm nặng không? Nam chính cố ý cho uống gấp đôi th/uốc, nữ phụ bất tỉnh trong phòng, còn nam chính thì ở phòng bên đ/è em gái cưng lên tường 'b/ắt n/ạt' hỏi "kí/ch th/ích không?" Trời ơi đúng là phê không tả nổi!】
Tôi nhắm ch/ặt mắt, nghiến răng ken két, nước mắt lăn dài.
Tại sao?
Lục Chính Tuyên, từ nhỏ đến lớn tôi tự hỏi chưa từng có lỗi gì với anh.
Tôi cùng anh nếm trải bao cay đắng, chịu đựng bao tủi nh/ục. Dù anh đã thay lòng đổi dạ, không còn yêu tôi nữa.
Nhưng cũng không nên, chà đạp tôi đến mức này!!!
Lòng c/ăm h/ận ngút trời lan tỏa.
Lục Chính Tuyên, tốt nhất anh đừng ra tay.
Bằng không, tôi sẽ cho anh biết thế nào là "công dã tràng"!
10
Xe du lịch chạy mãi vào núi sâu, càng lúc càng hẻo lánh.
Chạy hơn tiếng đồng hồ trên đường núi, cuối cùng cũng đến khu cắm trại trên đỉnh.
Tôi đang xếp hàng nhận lều thì đột nhiên Lục Chính Tuyên gi/ật phăng chiếc lều trên tay tôi.
"Nhiên Nhiên, em không khỏe, ra nghỉ đi. Anh dựng lều cho em."
Xung quanh vang lên tiếng trêu đùa ám muội của các bạn.
Em gái khác mẹ đỏ mặt tía tai nghiến răng: "Chị gái, anh Lục tốt với chị thật đấy! Tối nay nhớ tận hưởng cái lều anh ấy tự tay dựng cho nhé~"
Tôi mỉm cười ngồi xuống, lặng lẽ quan sát.
Chỉ thấy Lục Chính Tuyên cố ý bỏ qua khu vực trung tâm nhộn nhịp nhất, bỏ qua bệ ngắm sao an toàn nhất, thẳng bước đến góc khuất gần rừng cây hẻo lánh nhất.
Tôi giả vờ ngắm cảnh, thực chất dán mắt vào những dòng bình luận nổi lướt qua.
【Nam chính x/ấu thật! Lát nữa sẽ lừa nữ phụ nói dựng lều xa thế là để được ở riêng với nữ phụ. Thực ra là để tránh lớp, lén làm chuyện này nọ với em gái cưng đó, hehe~】
【Tội nghiệp nữ phụ! Lúc bị mấy tên tù vượt ngục lôi vào rừng hành hạ, cô ấy vẫn gào tên nam chính thảm thiết. Đáng tiếc lúc đó nam chính đã bị em gái cưng đeo tai nghe chống ồn rồi, kí/ch th/ích gấp bội phần~】
【Tình tiết cuối cùng cũng đến đây. Sau đêm đó, nữ phụ bị làm nh/ục đến tàn phế, tỉnh dậy trong bệ/nh viện liền phát đi/ên. Khi bị mẹ nữ chính tống vào viện t/âm th/ần, của hồi môn mẹ để lại sẽ thuộc về em gái cưng của chúng ta rồi.】
Giữa rừng bình luận nổi dày đặc, có vài tiếng nói bênh vực tôi——
【Không ai thấy nam nữ chính làm quá lắm sao? Nam chính không thích nữ phụ thì cứ nói thẳng chia tay đi, cần gì phải cho th/uốc ngủ rồi để lũ vượt ngục h/ủy ho/ại cô ấy?
Nữ chính cũng vậy, rõ nghe thấy chị gái bị lôi vào rừng mà cố tình đeo tai nghe chống ồn cho nam chính, đúng là đ/ộc á/c!】