Nàng Phúc

Chương 7

07/12/2025 09:20

Tần Thương kể, sau khi Hoa Dương công chúa trình báo manh mối vụ đúc tiền đồng lậu, Thiên tử nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho Bộ Hình triệt để điều tra.

Kéo theo một loạt vụ việc, chủ mưu sau cùng lại chỉ thẳng đến Tứ hoàng tử. Trong chớp mắt, nhà họ Tạ - mẫu thân của Tứ hoàng tử bị x/á/c định là đồng đảng, tất cả đều bị xử trảm lập quyết.

Còn Hầu gia với tư cách là tòng phạm, tuy mức độ tham nhũng không sâu nhưng không tố giác lại còn tiếp tay cho cái á/c đã là sự thực. Thiên tử nghĩ tới công lao khai phá bờ cõi thuở trước của Hầu gia, bèn ra lệnh cho ông t/ự v*n tại phủ. Thế tử bị tước tước vị, cùng toàn bộ nữ quyến bị đày đến vùng xa xôi hẻo lánh.

Chỉ trong nháy mắt, dinh thự hùng vĩ của Hầu phủ sụp đổ hoàn toàn.

Có lẽ trời xanh có mắt, nơi phát vãng của những người Hầu phủ lại chính là Khổ Tuyền trấn cách phủ Dương Dương ba mươi dặm về phía đông.

Thôi Nhu Triệu đứng lặng trong bóng tối, rất lâu không nói lời nào.

Ta nhảy xuống từ đầu gối An cô cô, lo lắng nhìn nàng: "A tỷ."

Bàn tay lạnh ngắt của nàng siết ch/ặt ta, mắt chứa chan nước mắt: "Có lẽ... đây chính là ý trời vậy."

Sao không phải là trời trêu người! Chúng ta tự đày ải đến thị trấn hẻo lánh, tưởng rằng đã c/ắt đ/ứt mọi liên hệ với Hầu phủ.

Ấy vậy mà chúng ta lại c/ứu được Tần thẩm tử lúc hoạn nạn, lại chính Thôi Nhu Triệu đưa ra mấy chuỗi tiền đồng đó. Hành động vô tâm của chúng ta, nhân quả luân hồi ấy, lại trở thành sợi rơm cuối cùng đ/è sập Hầu phủ.

Số mệnh thật mỉa mai, thật tà/n nh/ẫn làm sao!

Sau khi Tần Thương rời đi, mưa dai dẳng suốt mấy ngày liền. Thôi Nhu Triệu đóng kín cửa phòng, không nói không rằng. An cô cô lo đến mức mép nổi đầy mụn nước.

Hôm nay, trời quang mây tạnh sau chuỗi ngày mưa dầm, bầu trời xanh biếc lạ thường. Thôi Nhu Triệu cuối cùng cũng mở cửa, khẽ nói với ta và An cô cô: "Phúc Nương, cô cô, cháu muốn đi Khổ Tuyền một chuyến."

**16**

Tính toán độ đường, khoảng hơn nửa tháng nữa, đoàn người Hầu phủ sẽ tới Khổ Tuyền trấn.

Theo luật lệ triều đình, quan nô bị phát vãng tới Khổ Tuyền trấn, nam đinh thường bị biên vào "Ân quân", "Xá đinh", sung vào quân ngũ làm việc khổ sai. Nữ nô phần lớn bị đẩy vào lầu xanh, năm tháng trôi qua, không ít kẻ bị đ/á/nh ch*t hoặc tàn phế.

Thôi Nhu Triệu ngày ngày đứng trên thành lâu nhìn xa. Đến khoảng ngày thứ hai mươi ba, phía chân trời xa xăm cuối cùng hiện ra bóng dáng lũ người g/ầy gò teo tóp.

Ta nhận ra ngay Phu nhân Hầu phủ.

Gió c/ắt qua, cát quất vào, mái tóc bạc rối bù bay phất phới trong gió, thần sắc hoàn toàn đờ đẫn. Nhưng trên vai bà rõ ràng có hai sợi dây thừng thô ráp, đang ghì ch/ặt chiếc xe bò phía sau.

Thế tử như con rối rá/ch nát nằm trên xe, một chân dường như đã g/ãy, ống quần bên phải xẹp lép lê trên mặt đất. Bất kể Phu nhân Hầu gia nói gì, hắn cũng không phản ứng.

Những kẻ xem bên lắc đầu chép miệng: "Nghe nói từ Thượng Kinh tới, lai lịch không nhỏ đâu." "Đôi khi sống cũng chưa chắc đã là chuyện tốt."

Thôi Nhu Triệu siết ch/ặt tay, nước mắt giàn giụa.

Đất cát Khổ Tuyền khó đi, Phu nhân Hầu gia không biết vấp phải gì suýt ngã, khiến tên lính đ/á bà ngã nhào xuống đất, nhổ nước bọt ch/ửi: "Đồ xui xẻo! Theo bọn mày coi như tao xui!"

Thế tử ngã đầy mặt m/áu me, vẫn đờ đẫn vùi trong cát, không nhúc nhích. Phu nhân Hầu gia khóc lóc ôm lấy hắn gào "Con trai ta, con trai ta".

Ta quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp.

Dù họ từng muốn gi*t ta.

Ta cũng thừa nhận, ta từng nhen nhóm vài mong ước đ/ộc á/c.

Nhưng ta cũng biết, đêm trước khi rời Thượng Kinh, Phu nhân Hầu gia đứng lặng trước viện khách suốt nửa đêm, đến khi Thôi Nhu Triệu tắt đèn ngủ say, bóng dáng bà không còn in trên cửa sổ.

Bà hỏi ta trong bóng tối: "Thân thể nó đã đỡ hơn chưa?"

Ta quỳ dưới đất, gật đầu ậm ừ, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng.

Tiếng thở dài khẽ vang lên, chiếng nhẫn bích ngọc đặt trước mặt ta: "Đây là tín vật mẫu thân ta, sau này nếu cần tiền bạc, có thể đến các tiệm đổi tiền nhận."

"Nếu Minh Hy không gặp chuyện ấy... con đáng lẽ đã là đứa cháu ngoại ta hết mực thương yêu."

"Trên đường đi, khó nhọc con ở bên nói chuyện với Triệu nhi nhé."

Ta chưa từng nghĩ, gặp lại bà lại là cảnh tượng thế này.

Thôi Nhu Triệu đã ngừng khóc, nàng sai An cô cô đưa xe ngựa đến con đường nhỏ trước, rồi mời lương y theo cùng. Chỉ đợi đoàn người Phu nhân Hầu gia điểm danh xong ở nha môn, chúng ta sẽ lặng lẽ đón đi.

Trước đó, nàng đem hầu hết gia sản ra đút lót qu/an h/ệ, lại thêm sự giúp đỡ ngầm của Tần Thương, chủ sự Khổ Tuyền đồng ý cho nàng đón Phu nhân và Thế tử đi.

Chỉ là quan nô vẫn là quan nô, nếu không có đại xá của Thiên tử, cả đời không thoát khỏi thân phận nô lệ. Để tránh tai mắt thiên hạ, mọi việc đều do Tần Thương ra mặt xử lý.

Phu nhân Hầu gia cũng không rõ ng/uồn cơn, chỉ tưởng mình bị ai đó địa phương m/ua về.

Tối hôm ấy, Phu nhân Hầu gia dìu Thế tử, r/un r/ẩy đến lạy chủ nhà. Thôi Nhu Triệu đã đứng tựa cửa rất lâu, không nhịn được nữa liền chạy vội tới, quỳ sụp dưới gối Phu nhân: "A nương! A đệ!..."

**17**

Những lời nói ra hôm đó, giờ nhớ lại chỉ còn mờ mờ ảo ảo.

Chỉ nhớ Thôi Nhu Triệu khóc rất nhiều, rất nhiều nước mắt.

Phu nhân Hầu gia trước mừng đến phát khóc, sau lại vừa khóc vừa m/ắng nàng, trách nàng bặt vô âm tín bao năm không viết thư về báo bình an. Nhưng khi bàn tay bà chạm vào vết chai sần và thương tích trên lòng bàn tay Thôi Nhu Triệu, bà lại ôm ch/ặt nàng vào lòng nức nở.

Dáng vẻ ta thay đổi nhiều, bà có lẽ không nhận ra. Ngược lại Thế tử nhìn ta mãi, giọng r/un r/ẩy: "Ngươi là... ngươi là?"

Lời hắn nói không đầu không cuối, nhưng ta hiểu hết.

Ta gật đầu.

Phu nhân Hầu gia lúc này mới nhận ra, trợn mắt kinh ngạc: "Con là... đứa bé Minh Hy!"

"Ta vốn tưởng... ta tưởng con đã..."

Bà không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chốn biên địa này.

Bà càng không ngờ Thôi Nhu Triệu thực sự như lời nói năm xưa, mang ta theo bên người không rời nửa bước.

Thế tử nhìn ta chằm chằm, đột nhiên cười gằn: "Báo ứng... đúng là báo ứng!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

5 Năm Bị Đánh Cắp

Chương 18.
Tôi là vệ sĩ riêng của ông trùm xã hội đen. Vì hắn nói chỉ tin tưởng tôi, nên tôi cam tâm tình nguyện giao cả mạng sống của mình vào tay hắn. Đám đàn em của hắn chọc ghẹo: "Khi nào thì cho tiểu thiếu hiệp nhà anh một danh phận đây?" Thế nhưng Thôi Trạch Liên lại vuốt ve mặt một nam người mẫu, cười nhạt: “Tìm một bình hoa mềm mại thơm tho, còn hơn ôm một con hổ trong chăn.” Tôi đứng ngoài cửa phòng karaoke, nghe rõ ràng mồn một tất cả mọi chuyện. Sau này, Thôi Trạch Liên xảy ra xung đột với băng đảng khác. Tôi vì bảo vệ hắn mà bị trọng thương, rơi xuống biển. Tôi được giải thoát, nhưng Thôi Trạch Liên lại phát điên.
80.65 K
9 Về bên anh Chương 26
12 Cây Hòe Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đấu Giá Nguy Hiểm

Chương 21
Tôi đấu giá mang về viện nghiên cứu một người cá. Đồng nghiệp đều nói người cá rất nguy hiểm, còn giỏi mê hoặc lòng người. Tôi không tin. Tôi đưa tay ấn lên vết thương trên người cậu ấy. Đôi mắt thiếu niên lập tức đỏ lên, cả cơ thể mềm nhũn, khẽ cầu xin tôi nhẹ tay. Tôi bật cười, quay lại nhìn đồng nghiệp: “Nguy hiểm chỗ nào? Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương.” Thế nhưng, ngay đêm đó, tôi đã bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, tôi bị cậu ấy đè trong bồn tắm, bắt nạt hết lần này đến lần khác. Nước ngập qua miệng mũi, tôi không thở nổi, chỉ đành không ngừng tìm kiếm chút không khí từ nụ hôn của cậu ấy. Bên tai tôi là giọng cười cợt, đầy ma mị của người cá: “Bảo bối à, đáng thương quá nhỉ?” “Cầu xin em đi, em sẽ cho anh.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
311
Vòng luẩn quẩn Chương 47