Nàng Phúc

Chương 9

07/12/2025 09:27

Hai năm sau, trong tiệc trung thu cung đình, Hoa Dương Công Chúa dâng lên Thiên Tử một cây cung quý vốn là bảo vật của Vĩnh An Hầu. Thiên Tử cầm cung trầm mặc, có lẽ nhớ lại những ngày thiếu thời được hầu gia dạy cưỡi ngựa b/ắn tên, thở dài truyền chỉ cho phép gia quyến hầu phủ trở về kinh thành.

Gần như cùng lúc ấy, tin tức từ quân đội Mạc Bắc loan truyền về một tiểu tướng họ Thôi lập nhiều chiến công hiển hách, thanh thế vang dội. Nghe nói khi nhập ngũ, hắn chỉ là tên lính bộ binh hạng thấp.

Năm này, Thôi Nhu Triệu hai mươi ba tuổi, vẫn chưa thành thân.

Thư cửa của nàng ngày càng mở rộng, lần lượt khai trương chi nhánh ở Bình Châu, Lộ An và Vân Sóc Thành lân cận. Tại Cừ Dương Thành, thiện đường đầu tiên mang tên riêng nàng cũng xuất hiện.

Tần Thương như chiếc bóng, luôn giữ khoảng cách vừa phải phía sau lưng nàng.

Tôi thật không hiểu, tại sao hai người rõ ràng tâm ý tương thông mà chẳng chịu thành thân. Tần Thương chỉ mỉm cười nhìn tôi, nói câu khiến tôi càng thêm mờ mịt:

"Phúc Nương này, điểm dừng chân của tỷ tỷ không phải Cừ Dương, mà là Thượng Kinh."

"Những năm qua nàng gặp nhiều khó khăn, tâm trí đâu chỉ đặt nặng chuyện tình cảm. Nếu ta lúc này cố cầu hôn, khác nào thừa nước đục thả câu?"

"Đợi đến ngày nàng bước vào Sùng Văn Viện, vững chân nơi triều đình, mở mang tầm mắt thấy được trời cao đất rộng, nếu khi ấy nàng vẫn còn lòng với ta, ta chính thức cầu hôn cũng chưa muộn."

Tôi đã chín tuổi, nhưng vẫn chẳng thể hiểu thế giới của người lớn. Tình cảm người lớn sao mà phức tạp thế.

Cô An rón rén nghe bên góc tường cũng tán thành: "Tình cảm bọn trẻ bây giờ rắc rối thật."

Phu nhân hầu phủ gật đầu: "Phải đấy, hại ta sốt ruột cả ruột."

Ngày rời Cừ Dương, trời trong vắt không gợn mây.

Thôi Nhu Triệu cẩn thận dặn dò chưởng quản coi sóc thư cửa, lại giao nhà cửa cho chủ sự thiện đường. Nếu sau này trẻ con chật chội, có thể dùng sân này mở rộng.

Xe ngựa lắc lư, x/é nát những ký ức ngổn ngang.

Đến dốc Giáp Tử, trên đồi cao bỗng hiện ra một bóng người: "Cô Thôi - Cô Thôi -"

Lại cười tươi vẫy Tần Thương: "A Thổ - Tiểu Thổ Tử -"

Một cây thương tua đỏ, vết s/ẹo khóe mắt, hóa ra là Tần thẩm.

Tần Thương hiếm hoi đỏ mặt: "Mẹ!"

Hắn không dám ngoảnh lại nhìn Thôi Nhu Triệu, cúi đầu phi ngựa lao tới. Sau lưng vẳng tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.

Tôi ngẩng đầu, hít sâu làn gió núi ngọt ngào.

Từ nay về sau, trời cao biển rộng, ngày tháng còn dài lắm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

5 Năm Bị Đánh Cắp

Chương 18.
Tôi là vệ sĩ riêng của ông trùm xã hội đen. Vì hắn nói chỉ tin tưởng tôi, nên tôi cam tâm tình nguyện giao cả mạng sống của mình vào tay hắn. Đám đàn em của hắn chọc ghẹo: "Khi nào thì cho tiểu thiếu hiệp nhà anh một danh phận đây?" Thế nhưng Thôi Trạch Liên lại vuốt ve mặt một nam người mẫu, cười nhạt: “Tìm một bình hoa mềm mại thơm tho, còn hơn ôm một con hổ trong chăn.” Tôi đứng ngoài cửa phòng karaoke, nghe rõ ràng mồn một tất cả mọi chuyện. Sau này, Thôi Trạch Liên xảy ra xung đột với băng đảng khác. Tôi vì bảo vệ hắn mà bị trọng thương, rơi xuống biển. Tôi được giải thoát, nhưng Thôi Trạch Liên lại phát điên.
80.65 K
9 Về bên anh Chương 26
12 Cây Hòe Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đấu Giá Nguy Hiểm

Chương 21
Tôi đấu giá mang về viện nghiên cứu một người cá. Đồng nghiệp đều nói người cá rất nguy hiểm, còn giỏi mê hoặc lòng người. Tôi không tin. Tôi đưa tay ấn lên vết thương trên người cậu ấy. Đôi mắt thiếu niên lập tức đỏ lên, cả cơ thể mềm nhũn, khẽ cầu xin tôi nhẹ tay. Tôi bật cười, quay lại nhìn đồng nghiệp: “Nguy hiểm chỗ nào? Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương.” Thế nhưng, ngay đêm đó, tôi đã bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, tôi bị cậu ấy đè trong bồn tắm, bắt nạt hết lần này đến lần khác. Nước ngập qua miệng mũi, tôi không thở nổi, chỉ đành không ngừng tìm kiếm chút không khí từ nụ hôn của cậu ấy. Bên tai tôi là giọng cười cợt, đầy ma mị của người cá: “Bảo bối à, đáng thương quá nhỉ?” “Cầu xin em đi, em sẽ cho anh.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
311
Vòng luẩn quẩn Chương 47