Trường Sinh Điện

Chương 7

07/12/2025 09:48

Lý Chân du ngoạn Giang Nam, thấy món ngon vật lạ gì, trong lòng trước tiên cũng nghĩ đến Thái Hậu, lập tức sai người phi ngựa chạy ngàn dặm gấp rút đưa về kinh thành.

Mối qu/an h/ệ mẫu tử hòa thuận như thế, thế mà sau khi mẹ qu/a đ/ời, người con trai ấy lại không rơi nổi một giọt lệ.

Lý Chân biết rõ, những cung nhân kia sẽ lén bàn tán sau lưng hắn, nhưng hắn chẳng còn sức lực để truy c/ứu.

Trong tang lễ của Từ Thái Hậu, Lý Chân không cảm thấy đ/au thương, chỉ thấy thời gian trôi qua vô cùng khắc khoải.

Sao lại có nhiều nghi thức phức tạp đến thế? Sao bài điếu văn lại dài dằng dặc như vậy?

Mặt trời treo lơ lửng nơi chân trời sao vẫn chưa lặn? Ngày hôm nay sao lại dài đằng đẵng đến thế?

Lý Chân từng chờ đợi mặt trời lặn nhiều lần.

Từ khi phụ hoàng có Tiết Quý Phi, ngài rất ít đến cung Thường Ninh.

Lý Chân khi ấy còn nhỏ vẫn ôm lòng mong đợi, hỏi khi nào phụ hoàng sẽ tới thăm?

Hôm nay là sinh nhật của con mà?

Hắn còn chăm chỉ luyện chữ, thái phó khen chữ hắn nay đã đẹp lắm rồi, hắn muốn đem khoe với phụ hoàng để được khen ngợi.

Từ Thái Hậu đành ấp úng nói đã sai người đi mời rồi, chỉ là ban ngày chính sự bận rộn, dỗ hắn đợi thêm chút nữa, đến khi chiều tà mặt trời lặn thì phụ hoàng sẽ tới.

Cuộc đời Lý Chân trôi qua trong những lần chờ đợi dài dằng dặc như thế.

Hắn từng chờ mặt trời lặn nhiều lần, nhưng chưa lần nào khắc khoải như lần này.

Có lẽ bởi những lần trước dù hi vọng mong manh nhưng vẫn có thể đợi được người mình mong ngóng.

Còn lần này, dù hắn có chờ đợi thế nào cũng chẳng đạt được kết quả mong muốn.

Sau khi hi vọng tan vỡ, trong lòng Lý Chân chỉ còn lại sự trống rỗng mênh mông.

Giọt nước mắt ấy, mãi đến một năm sau mới rơi xuống.

Sau khi Từ Thái Hậu qu/a đ/ời, cung Thường Ninh không còn chủ nhân.

Lý Chân không muốn người khác đến ở, bèn hạ lệnh phong tỏa cung điện.

Cung nữ thái giám dọn dẹp suốt nửa ngày, lau chùi cung Thường Ninh sạch bóng không một hạt bụi. Trước khi dán niêm phong cửa điện, họ cung kính mời Lý Chân đến nghiệm thu.

Lý Chân đứng giữa điện đường trống trải, bối rối nhìn quanh. Ánh nắng xế chiều xuyên qua cửa sổ lụa chiếu vào, những hạt bụi li ti nhảy múa trong tia nắng.

Thoáng chốc, Lý Chân như thấy một phụ nữ dắt đứa trẻ cẩn thận bước qua ngưỡng cửa vào điện.

"Chân nhi coi chân, đừng để vấp." Giọng Từ Thái Hậu dịu dàng vang lên.

"Con biết rồi, A Nương."

Giọng Lý Chân r/un r/ẩy, nước mắt giàn giụa.

......

Xưa kia thái phó thường khen hắn thông minh, đọc qua một lần đã hiểu thâm ý trong văn chương, luôn là người đầu tiên nghĩ ra đáp án khi thầy đặt câu hỏi.

Thế mà Lý Chân vẫn cảm thấy mình quá chậm chạp.

Nỗi đ/au mất mát, hắn luôn là kẻ hậu tri hậu giác.

A Nương qu/a đ/ời là một lần, A Ngô rời đi cũng là một lần.

Trước mặt mọi người, A Ngô là cung nữ hiền lành ngoan ngoãn nhất, sau khi biết thân phận hắn lại càng cúi đầu cả ngày, không dám ngẩng lên nhìn thẳng.

Nhưng Lý Chân hiểu rõ, A Ngô muốn đi thì hắn giữ không được.

Ngày nàng rời cung, Lý Chân lần cuối giả làm thị vệ, tiễn nàng một đoạn trước cổng Quảng Dương.

Mặt hắn không buồn không vui, như đang nhìn người xa lạ ra đi.

Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, A Ngô đột nhiên ngoảnh lại, mỉm cười với hắn.

"Lý Chân, sau này nếu không muốn khóc thì đừng khóc nữa."

"Người khác sẽ tin đó là thật đấy."

Lý Chân im lặng, không biện bạch.

Hắn không thích khóc giả, cũng chẳng muốn giả vờ làm bộ.

Buồn thì sẽ rơi nước mắt, nhưng khi quá đ/au lòng lại không nhỏ nổi một giọt.

Phải đợi đến rất lâu sau, có lẽ tận lúc hấp hối, mới chợt tỉnh ngộ mà khóc ròng.

Lần này, Lý Chân tỉnh ngộ chậm hơn mọi khi.

Năm năm sau khi A Ngô rời đi, cung nhân dọn dẹp tẩm điện, tìm thấy chiếc túi thơm ngũ đ/ộc cũ kỹ nằm sâu trong giá bụi.

Đường kim mũi chỉ thô ráp, vải vóc cũng chẳng phải hàng tốt, đủ thấy không phải vật phẩm hoàng đế dùng.

Cung nữ dọn dẹp tưởng của thái giám hay cung nữ nào bỏ quên, định đem vứt đi.

Lý Chân tình cờ bước vào trông thấy, liền giữ lại.

Dù đã qua bao năm, hắn vẫn nhận ra ngay thứ này.

Đó là một mùa Tết Đoan Ngọ, A Ngô làm túi thơm ngũ đ/ộc cho Tiểu Xuân đeo.

Lý Chân trông thấy, cũng đòi cho bằng được.

A Ngô đành thức trọn đêm may xong chiếc túi.

Kỳ thực hắn không thật sự muốn, chỉ vì thấy Tiểu Xuân được A Ngô tự tay làm đồ, trong lòng bất bình nhất quyết đòi cho bằng được.

Vừa cầm túi thơm trong tay, Lý Chân đã mất hứng thú.

Trong cung hắn đầy rẫy thứ này, chất vải đường thêu đều hơn hẳn chiếc túi trong tay.

Dần dà, chiếc túi bị Lý Chân bỏ xó, ch/ôn vùi trong lớp bụi thời gian, lãng quên trong ký ức.

Giờ đây, chiếc túi không hiểu sao lại bị lôi ra.

Phủi sạch lớp bụi, chỉ ngũ sắc đã phai màu.

Lý Chân cầm nó trên tay ngẩn người hồi lâu, cuối cùng đeo vào thắt lưng.

"Chiếc túi này cũ quá rồi." Lý Chân thầm nghĩ.

Lại sắp đến Tết Đoan Ngọ, hắn phải tìm A Ngô, bắt nàng may cho mình chiếc túi mới.

Lần này, hắn sẽ không vứt bỏ nữa.

**11**

Lý Chân vi hành xuống dân gian, không huyên náo ồn ào.

Chỉ có vài gia nhân tầm thường theo sau, âm thầm hộ giá.

Trên bàn là bát hoành thánh thịt heo, Lý Chân cầm thìa khuấy lãng đãng.

Ăn cao lương mỹ vị lâu ngày, đồ thô dân dã khó lòng nuốt trôi.

Lý Chân húp một thìa nước dùng, khẽ nhíu mày rồi gắng gượng nuốt xuống.

Bát hoành thánh ấy hắn ăn rất lâu.

Lâu đến nỗi thực khách xung quanh đã về hết, Lý Chân mới thong thả đặt thìa xuống.

Thìa chạm bát sứ kêu lên tiếng leng keng.

Tôi thở dài, đành cúi người tiến lên.

"Vị khách này, ăn xong muốn tính tiền ạ?"

Lý Chân chợt nắm ch/ặt tay tôi.

"A Ngô, đừng giả vờ không quen ta."

"Giữa ta và ngươi, đúng là có món n/ợ cần tính."

Tôi cúi đầu thấp hơn, cung kính đáp:

"Nô tài h/oảng s/ợ, mong Bệ Hạ chỉ giáo."

Lý Chân siết ch/ặt tay tôi hơn, đến mức hơi đ/au.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đấu Giá Nguy Hiểm

Chương 21
Tôi đấu giá mang về viện nghiên cứu một người cá. Đồng nghiệp đều nói người cá rất nguy hiểm, còn giỏi mê hoặc lòng người. Tôi không tin. Tôi đưa tay ấn lên vết thương trên người cậu ấy. Đôi mắt thiếu niên lập tức đỏ lên, cả cơ thể mềm nhũn, khẽ cầu xin tôi nhẹ tay. Tôi bật cười, quay lại nhìn đồng nghiệp: “Nguy hiểm chỗ nào? Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương.” Thế nhưng, ngay đêm đó, tôi đã bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, tôi bị cậu ấy đè trong bồn tắm, bắt nạt hết lần này đến lần khác. Nước ngập qua miệng mũi, tôi không thở nổi, chỉ đành không ngừng tìm kiếm chút không khí từ nụ hôn của cậu ấy. Bên tai tôi là giọng cười cợt, đầy ma mị của người cá: “Bảo bối à, đáng thương quá nhỉ?” “Cầu xin em đi, em sẽ cho anh.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
311
Vòng luẩn quẩn Chương 47