Nghe thấy trong nhà có tiếng trẻ con khóc lóc ầm ĩ, lại còn hét lên "buôn người", các bà nhiệt tình trong khu dân cư lập tức báo cảnh sát.

Giữa đêm khuya, đồn cảnh sát kế bên điều ngay ba xe tuần tra, lập tức bao vây nhà tôi.

Lý Kiến Văn bị cảnh sát ghì trên sofa, cả người tức đến nghẹn thở.

"Đồng chí cảnh sát, hiểu lầm, toàn là hiểu lầm!"

"Mấy đứa này đều là con cháu nhà họ hàng, đang nghỉ hè, đến nhà tôi chơi vài hôm. Chúng tôi không phải kẻ buôn người, không tin cứ hỏi chúng nó".

Mấy đứa lớn còn đỡ, hai đứa nhỏ khóc đến nấc c/ụt, chỉ thẳng vào Lý Kiến Văn, nhất quyết khẳng định hắn là kẻ buôn người, định b/án chúng vào vùng núi.

Thế là xong, Lý Kiến Văn lập tức bị cảnh sát đưa về đồn, thẩm vấn ra trò.

Lý Kiến Văn đưa số điện thoại anh họ và chị dâu cho đồn cảnh sát, nhưng nửa đêm gọi mãi không thông.

Mãi đến sáng hôm sau, điện thoại của anh họ mới thông, nghi án "buôn người" của Lý Kiến Văn mới được rửa sạch.

Về đến nhà, Lý Kiến Văn gi/ận dữ quát tháo, bắt bố mẹ chồng lập tức đưa mấy đứa nhà họ hàng về.

Mẹ chồng vốn trọng thể diện, nghe con trai đuổi cháu về, lập tức ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi ch/ửi rủa:

"Lý Kiến Văn mày đúng là đứa bất hiếu! Mày định giẫm lên mặt mẹ à?"

"Hồi nhỏ anh họ tốt với mày thế nào, có một viên kẹo cũng chia mày nửa viên. Giờ con cái nhà người ta đến ăn vài bữa, mày đã làm mặt lạnh, còn đuổi về. Mày để mặt mẹ mày treo ở đâu?"

"Mẹ nói cho mày biết Lý Kiến Văn, muốn đuổi con cháu về thì phải bước qua x/á/c mẹ trước đã!"

Lý Kiến Văn sợ nhất cảnh mẹ già ăn vạ, thấy tình hình này cũng biết không thể đuổi lũ trẻ đi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhìn cảnh ấy, tôi thầm cười lạnh.

Mới ngày đầu đã không chịu nổi rồi?

Theo ý mẹ chồng, ít nhất phải để đám nhóc này ở nhà đến gần khai giảng mới cho về.

"Ngày lành" của Lý Kiến Văn, vẫn còn ở phía sau...

Đúng lúc tôi đang ở viện chăm bà ngoại, rảnh rỗi nên sáng hôm sau tôi bật camera phòng khách lên xem.

Quả nhiên như dự đoán, sáng sớm cả nhà đã bắt đầu một ngày hỗn lo/ạn.

Trước đây nhà chỉ có tôi và Lý Kiến Văn, sáng nào cũng vội đi làm bằng tàu điện ngầm, không kịp nấu ăn sáng nên thường m/ua đồ ăn vội trên đường.

Mẹ chồng nghe phải tự đi m/ua đồ sáng, lập tức gi/ận dữ:

"Lý Kiến Văn! Mẹ vất vả nuôi mày khôn lớn, cho mày ăn học đến nơi đến chốn, mày đền đáp mẹ như thế này à?"

"Mẹ một năm đến mấy lần? Mày dám để mẹ tự đi m/ua đồ sáng? Mày không còn chút lương tâm nào sao?"

Bà lão tức gi/ận chặn cửa, bắt con trai phải nấu bữa sáng cho cả nhà xong mới được đi làm.

Chồng tôi cuống quýt mồ hôi nhễ nhại, gào lên với mẹ:

"Mẹ! Mẹ đừng làm lo/ạn nữa được không?"

"Con mà nấu ăn sáng xong mới đi làm thì trễ xe công ty, bị ph/ạt trễ giờ, tháng này mất luôn tiền thưởng chuyên cần..."

Mẹ chồng không thèm nghe. Với bà, thể diện còn lớn hơn trời.

Ở quê, bà đã khoác lác khắp nơi, lần này lên thành phố là để đưa lũ trẻ hưởng phú quý.

Vậy mà mới ngày thứ hai, con trai đã không thèm nấu cơm sáng.

Việc này mà truyền về làng, mặt mũi bà để đâu?

"Lý Kiến Văn! Nếu mày còn nhận mẹ, không cần nói nhiều, mau đi nấu ăn sáng cho các cháu!"

Chồng không cãi lại được mẹ, đành đặt cặp laptop xuống, vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nhưng hôm qua khi tôi rời đi, tôi đã không m/ua nguyên liệu nấu sáng. Chồng mở tủ lạnh nhìn một hồi.

Cuối cùng luộc một nồi trứng, nấu mì trộn với xì dầu và dầu mè.

Mẹ chồng thấy con trai bận rộn mãi trong bếp mà chỉ mang ra hai món này, mặt mày xám ngoét.

"Lý Kiến Văn, mẹ nuôi mày lớn khôn, mày cho mẹ ăn thứ này à?"

Lúc này, lũ trẻ nhà họ hàng cũng lục tục dậy.

Nhìn thấy trứng luộc và mì trộn trên bàn, chúng nhăn nhó:

"Chú hai, cháu muốn ăn bánh bao nhân thịt, còn có hoành thánh nước dùng gà!"

"Cháu muốn ăn mì bò, còn có bánh gối chiên!"

"Cháu không uống sữa tươi, cháu muốn uống sữa Wangzai!"

Bảy đứa trẻ mỗi đứa một câu, khiến Lý Kiến Văn muốn n/ổ tung đầu.

"Im lặng! Ăn thì ăn, không ăn thì nhịn! Tao đi làm đây."

Nói rồi, Lý Kiến Văn vơ cặp laptop, mở cửa chạy như m/a đuổi.

Hắn tưởng đến công ty là được yên thân sao?

Bạn đại học của tôi làm hành chính ngay công ty Lý Kiến Văn. Trưa hôm đó, khi tôi đang xếp hàng m/ua cơm cho bà ngoại ở nhà ăn bệ/nh viện, bạn tôi bất ngờ gửi mấy đoạn video.

Tôi mở xem, suýt bật cười.

Hóa ra, Lý Kiến Văn vừa đến công ty chưa bao lâu, mẹ chồng và anh chị dâu đã dẫn theo bảy "Hồ Lô Oa" đến công ty.

Còn nói với lễ tân rằng con trai bà là lãnh đạo lớn ở đây, muốn dẫn bọn trẻ tham quan công ty nhà, bắt lễ tân dẫn đường.

Đúng lúc đó, chủ tịch công ty bước vào, nghe xong phát cười:

"Tôi không biết công ty La Thị của chúng ta từ khi nào lại đổi sang họ Lý?"

Lý Kiến Văn nhận được tin, vội vàng chạy ra sảnh, dưới ánh mắt dò xét của cả công ty, dỗ dành mãi mới đưa được mẹ ra ngoài.

Mẹ chồng không ngờ rằng chức "lãnh đạo công ty đại chúng" mà Lý Kiến Văn khoe khoang chỉ là chức tổ trưởng.

Cảm thấy mất mặt, bà lão đòi con trai phải đưa cả nhà ra Bến Thượng Hải ngắm Tháp Đông Phương Minh Châu.

Đúng lúc đó, mấy đứa trẻ lại làm lo/ạn:

"Cháu không ra Bến Thượng Hải, cháu muốn đi Disneyland!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bảy cháu trai đến nhà tôi, chồng tôi phá sản trong kỳ nghỉ hè.

Chương 7
Sau khi nghỉ hè, mẹ chồng nhất định gửi bảy đứa cháu trai và cháu gái đến nhà tôi. Ở kiếp trước, tôi kiên quyết không đồng ý. Thứ nhất, chồng tôi và tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, không có nhiều tiền tiết kiệm, không đủ khả năng nuôi nhiều trẻ em như vậy. Thứ hai, nhà tôi chỉ hơn 80 mét vuông, hoàn toàn không đủ chỗ cho nhiều người như vậy. Chồng tôi cũng tiếc tiền không muốn chi nhiều như vậy, và đã dứt khoát từ chối mẹ chồng. Nhưng không ngờ, một tháng sau, một cư dân mạng đã đưa hơn chục đứa trẻ từ quê hương của họ hàng đến thành phố nghỉ hè, bỗng nhiên nổi tiếng chỉ sau một đêm, và kiếm được bộn tiền. Mẹ chồng chế nhạo tôi, nói rằng tôi sinh ra không có số làm giàu. Chồng tôi cũng oán hận tôi, vì đã khiến anh ấy bỏ lỡ cơ hội kiếm hàng chục triệu một năm và trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Để trả thù tôi, chồng tôi lừa tôi về quê cúng tổ tiên, đánh gãy hai chân tôi, và bán tôi cho gã độc thân già trong làng. Tôi bị gã độc thân già ngược đãi và chết một cách thảm khốc. Mở mắt ra lần nữa, tôi nghe thấy chồng tôi cúp máy điện thoại và do dự hỏi tôi: 'Vợ ơi, nghỉ hè rồi, mẹ muốn gửi mấy đứa cháu đến nhà mình chơi vài ngày, em đồng ý không?'
Hiện đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
0
Sao Đêm Khuya Chương 10