Lương Văn Tư có lẽ bị mấy mỹ nhân trong nhà vắt kiệt sức, thần sắc tiều tụy, bước đi hư nhược. Phần kinh nghĩa và thi phú trước đó hắn còn qua được, nhưng đến phần sách vấn thì thường xuyên đang đáp lại đột nhiên mất tập trung, nói năng lộn xộn chẳng ra đầu đuôi, khiến quan khảo mặt mày ảm đạm.
Kỳ thi Hội, Thánh thượng bỗng hứng khởi muốn tự mình khảo thí tên thứ tử họ Lương này. Kết quả Lương Văn Tư không chỉ nói lắp bắp, mà đến câu hỏi cũng chỉ đáp được nửa chừng rồi quên sạch. Vì quá căng thẳng, giữa tiết tư nguyệt mà hắn toát hết mồ hôi hột, đứng trước mặt Thánh thượng một nén hương, người ướt như chuột l/ột. Thánh thượng nổi gi/ận đùng đùng, biến hắn thành Cống sĩ duy nhất trong lịch sử khoa cử Đại Tề vào được điện thí rồi vẫn trượt.
Khi bị mời ra ngoài, hắn loạng choạng vấp ngưỡng cửa Thái Hòa Điện, ngã lăn ra bất tỉnh. Tỉnh dậy thì phát đi/ên, luôn miệng tự xưng mình là Trạng nguyên, vợ là đích nữ họ Lâm, tương lai còn làm đến bậc đại thần.
Nghe đến đây, lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, chẳng mấy hôm sau Lương Văn Tư đi/ên cuồ/ng xông đến cổng phủ họ Lâm đòi gặp ta.
"Không đúng! Như Trân! Ngươi ra đây!"
"Ngươi nói với bọn họ đi! Ngươi mới là chính thất của ta! Ta mới là Tân khoa Trạng nguyên!"
Ta nép trong phòng trong, nghe Minh Nguyệt thuật lại, x/á/c nhận Lương Văn Tư cũng là người trọng sinh. Chỉ tiếc thời điểm hắn thức tỉnh quá muộn, đã bị cấm thi vì thất lễ trước điện, cả đời không được nhập sĩ.
Đợi khi người nhà họ Lương hối hả tới nơi, ta mới xuất hiện trước mặt hắn. Lương Văn Tư nhìn ta bỗng oà khóc nức nở: "Như Trân! Sai rồi! Tất cả đều sai cả!"
Ta chẳng đáp lời. Lương phu nhân dẫn Trâu Hoan Nhi cung kính thi lễ xin lỗi. Ta chỉ lặng nhìn gia nhân họ Lương lôi hắn lên xe ngựa.
Mãi đến khi xe khoá then cài, ta mới quay sang hai mẹ con họ, ý tứ thâm trầm: "Hôm nay Hầu phủ bày yến, tất có quý nhân tới dự. Nếu không phải ta lưu lại đôi chút, giờ này hai vị phu nhân hẳn phải đến doanh phủ thương lượng chuộc người rồi."
"Đã bệ/nh thì nên an dưỡng tại gia. Việc rạng danh môn hộ, vẫn phải nhờ đến hai vị đại nhân trong triều mới được."
Lương phu nhân liên tục vâng dạ. Chẳng bao lâu sau, tin đồn Lương nhị công tử nửa đêm lên cơn, rơi xuống giếng cạn g/ãy chân, cả đời thành phế nhân lan khắp kinh thành. Theo lời gia nhân, đêm ấy nhị công tử uống rư/ợu say mèm, lẩm bẩm "tân hôn yến nhĩ, động phòng hoa chúc", lảo đảo cầm chén rư/ợu đi vào viện hoang. Khi người nhà phát hiện thì đã muộn.
Còn việc vì sao cánh cổng viện hoang niêm phong bấy lâu đột nhiên mở toang, đã chẳng ai buồn truy hỏi nữa.