Lập tức đưa chúng ra nước ngoài, không được phép thì không được quay về.
Một tuần sau, Cố Chi Hành và Tưởng Thanh dưới sự "hộ tống" của gia tộc, lần lượt lên chuyến bay tới các quốc gia khác nhau.
Lớp trưởng thông báo tin này khi tôi và mẹ đang tạm trú trong ngôi nhà cũ bỏ trống của một bạn nữ trong lớp.
Căn nhà tuy cũ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, có ánh nắng ấm áp.
Mẹ sau cú sốc và trận đò/n hôm đó, cơ thể rất yếu nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều. Bà không phải sống trong sợ hãi và b/ạo l/ực mỗi ngày nữa.
Nghe tin hai người kia đã đi, tôi không có cảm xúc gì đặc biệt. Không hả hê vui sướng, cũng chẳng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Chỉ cảm thấy hòn đ/á đ/è nặng trong lòng bấy lâu dường như đã được ai đó nhấc bớt đi phần nào. Tôi có thể thở phào nhẹ nhõm chút rồi.
Tối hôm đó khi mọi thứ đã ổn định, lớp trưởng và vài ủy viên trong lớp tới thăm chúng tôi. Họ mang theo đồ dùng sinh hoạt và thức ăn.
Sau khi mẹ ngủ say, chúng tôi ngồi trong phòng khách. Tôi nhìn lớp trưởng và những gương mặt quen thuộc bên cạnh cô ấy - những người như thiên binh giáng thế xuất hiện trong khoảnh khắc đen tối nhất của đời tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi điều thắc mắc đã chất chứa từ lâu:
"Lớp trưởng, các bạn... có phải đã biết trước điều gì đó?"
Lớp trưởng và mấy người khác liếc nhìn nhau.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Cảm giác thôi." Tôi khẽ nói. "Từ ngày Cố Chi Hành chuyển trường tới, ánh mắt các bạn nhìn hắn đã không bình thường. Mỗi lần các bạn bảo vệ tôi đều quá kịp thời, quá chu đáo."
"Còn lần này, làm sao các bạn có thể đến đúng lúc nhà tôi xảy ra chuyện như vậy?"
Tôi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt họ: "Giống như... các bạn đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra vậy."
Căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng xe cộ thỉnh thoảng vọng từ ngoài cửa sổ.
Lớp trưởng cúi đầu, các ngón tay bện ch/ặt vào nhau như đang đấu tranh nội tâm. Một lúc lâu sau, cô ngẩng lên với ánh mắt phức tạp:
"Song Song, cậu có tin... vào thế giới song song không? Hay kiểu như kịch bản định mệnh?"
Tôi sững người: "Ý cậu là sao?"
Cô lại nhìn các bạn khác, mọi người gật đầu đồng ý. Dường như cô đã quyết định.
"Chuyện bắt đầu từ hơn hai tháng trước. Sáng hôm đó, trên bàn học mỗi người trong lớp chúng tôi đều xuất hiện một cuốn sách kỳ lạ."
"Một cuốn sách?" Tôi nhớ tới cuốn sách họ không cho tôi xem.
"Ừ. Một cuốn sách in ấn thô sơ, không nhà xuất bản, thậm chí không cả tên tác giả. Bìa đơn giản chỉ ghi 'Tổng tài hợp đồng giam cầm: Tình đầu của thiếu gia họ Cố'."
Cái tên khiến tôi buồn nôn.
"Ban đầu chúng tôi tưởng là trò đùa, ai đó phát tiểu thuyết lung tung. Nhưng khi mở ra xem mới phát hiện..."
Lớp trưởng ngừng lại như đang chọn từ ngữ.
"Nhân vật nữ chính trong sách tên là Lâm Song Song. Nam chính tên là Cố Chi Hành."
Hơi thở tôi nghẹn lại, chỉ thấy gh/ê t/ởm - cuốn sách q/uỷ quái gì thế này.
"Trong sách... viết những gì?"
Sắc mặt lớp trưởng trở nên khó coi:
"Đó là một cuốn tiểu thuyết... rất kinh t/ởm, tà/n nh/ẫn."
"Trong sách, cậu bị Cố Chi Hành dùng đủ cách ng/ược đ/ãi , cả thể x/á/c lẫn tinh thần. Hắn cưỡng ép cậu, làm nh/ục cậu, đ/á/nh g/ãy chân cậu, nh/ốt cậu vào chuồng... Sau đó, cậu mang th/ai đứa con của hắn."
Các ngón tay tôi lạnh ngắt.
"Rồi sao nữa?"
"Rồi... Tưởng Thanh h/ãm h/ại cậu, Cố Chi Hành không tin cậu, cho rằng cậu phản bội hắn. Hắn tự tay... gi*t ch*t đứa con của hai người. Cậu chán nản, nhảy xuống biển t/ự t* nhưng bị hắn c/ứu về. Hắn phát hiện mình đã yêu cậu, bắt đầu cuộc truy đuổi tình ái, dùng mọi cách để chuộc lại cậu."
"Cuối cùng... cậu tha thứ cho hắn, tái hôn với hắn, kết thúc được gọi là hạnh phúc viên mãn."
Lớp trưởng vừa dứt lời đã không nhịn được ch/ửi: "Hạnh phúc cái khỉ gì! Cả lớp đọc xong cuốn sách không ai không ch/ửi tác giả! Đây không phải tình yêu, mà là tội á/c! Là bi/ến th/ái!"
Tôi ngồi đó, toàn thân lạnh giá. Dù lớp trưởng chỉ kể tình tiết trong sách, nhưng tôi không thấy xa lạ chút nào. Nếu không chuyển tới Thập Trung, nếu không gặp được họ... Liệu Lâm Song Song ở Nhất Trung có thể sẽ đi theo con đường đó? Bị sự ám ảnh đi/ên cuồ/ng của Cố Chi Hành vây hãm, bị lòng gh/en t/uông của Tưởng Thanh h/ãm h/ại, bị bóng tối gia đình nuốt chửng, cuối cùng chìm đắm trong thứ "tình yêu" méo mó ấy?
Tôi không dám nghĩ tiếp.
"Vậy... các bạn vì cuốn sách này..."
"Ban đầu là chấn động, phẫn nộ." Ủy viên học tập tiếp lời. "Sau chúng tôi phát hiện trường học, thành phố trong sách đều khớp với thực tế. Chúng tôi thử nhờ bạn học cũ ở Nhất Trung điều tra, kết quả thật sự tìm ra cậu, cùng Cố Chi Hành và Tưởng Thanh."
Lớp trưởng nói tiếp: "Lúc đó chúng tôi nổi đi/ên lên. Không thể khoanh tay nhìn bi kịch trong sách xảy ra! Phải c/ứu cậu!"
"Nên lớp trưởng đã tìm bố cô ấy - hiệu trưởng trường Thập Trung, tìm cách chuyển cậu từ Nhất Trung sang đây." Ủy viên thể dục bổ sung.
"Chúng tôi không dám nói thẳng sự thật, sợ cậu không tin, cũng sợ làm cậu h/oảng s/ợ. Tìm cách tới gần, bảo vệ cậu, cố gắng tách cậu khỏi Cố Chi Hành."
Thì ra là vậy.
Thì ra cuốn sách đó chính là cuốn sách bí ẩn trên bàn họ.
Thì ra mỗi lần họ "đi ngang qua", mỗi lần "vô tình" giúp đỡ, mỗi lần bảo vệ ăn ý, đều không phải ngẫu nhiên.
Là đám thanh niên nắm trong tay "kịch bản" này đang dùng cách riêng để chống lại định mệnh bất công trong mắt họ.
Nước mắt tôi bỗng trào ra không báo trước. Không phải vì đ/au buồn, mà vì lòng biết ơn sâu sắc.
"Cảm ơn... cảm ơn các bạn..." Tôi nghẹn ngào, ngoài lời cảm ơn chẳng biết nói gì hơn.
Lớp trưởng ôm lấy tôi: "Không cần cảm ơn. Song Song, vì chính cậu xứng đáng."
"Cậu không biết cậu kiên nhẫn thế nào khi giảng bài cho bọn tôi."
"Cậu dọn dẹp vệ sinh cẩn thận ra sao."
"Dù bản thân khó khăn nhưng luôn nghĩ không làm phiền chúng tôi."
"Chính cậu khiến chúng tôi cảm thấy mọi việc làm này đều có ý nghĩa."
"Chúng tôi không đang c/ứu một nhân vật giấy trong tiểu thuyết, mà đang bảo vệ bạn học, người bạn của chúng tôi."
Đêm hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất lâu.