Tôi dựa theo cảm giác bước đến trước mặt anh, tay lần theo khuôn mặt xuống dưới, định sờ xem vết thương ở chân anh:
Kết quả nắm phải một thứ có cảm giác hoàn toàn xa lạ......
Tôi đứng hình hai giây.
Hoang mang bóp nhẹ hình dáng vật đó.
"Ừm......"
Phía trên đầu lập tức vang lên ti/ếng r/ên nghẹn ngào vừa đ/au vừa sướng của Giản Hy:
"Đóa Đóa, em đừng......"
Lời vừa dứt.
Đèn trên đầu bật sáng.
Tôi lập tức nhìn rõ thứ mình đang nắm trong tay.
Lập tức phát ra tiếng hét chói tai.
Á á á, c/ứu với! Thứ gì x/ấu xí thế này!!
18
Tôi hoảng hốt bỏ chạy về phòng mình.
Một lúc lâu sau.
Cảm giác nóng bừng trên mặt mới dần ng/uôi ngoai.
Vừa định vịn tay nắm cửa đứng dậy, ngoài cửa lại vang lên giọng Giản Hy:
"Đóa Đóa, mẹ chuẩn bị hoa quả, bảo chúng ta xuống ăn."
Tim tôi đ/ập thình thịch, gắng ra vẻ bình tĩnh hắng giọng: "Vâng, biết rồi, anh xuống trước đi."
Ngoài cửa yên lặng một lát.
Tôi nín thở lắng nghe, đến khi tiếng bước chân anh hoàn toàn biến mất ở đầu cầu thang, mới dè dặt mở khóa cửa.
Ngay khi khe cửa hé mở -
Một bàn tay lớn gân guốc từ bên cạnh đột ngột vươn ra, siết ch/ặt cổ tay tôi.
Tôi còn chưa kịp kêu lên, đã bị đẩy ngược vào phòng, lưng tựa vào cánh cửa, trước mặt là thân hình nóng bỏng của Giản Hy.
Ánh đèn bị anh chặn lại, tôi ngẩng đầu nhìn rõ ánh mắt u ám đang cuộn sóng trong đáy mắt anh.
"Giản Hy, lúc nãy em không cố ý, anh... ừm."
Lời chưa dứt.
Nụ hôn của Giản Hy đã đáp xuống.
Ban đầu chỉ chạm nhẹ môi.
Sau đó lưỡi anh thuận thế lách vào.
Khi đầu lưỡi chạm nhau.
Tôi gi/ật mình, tay bám ch/ặt nếp áo anh.
Thời gian từng giây trôi qua.
Trong đầu óc mơ màng.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của hai chúng tôi và nhịp tim lo/ạn xạ.
Cùng câu nói của Giản Hy:
"Anh rất thích em, bảo bối..."
18
Ngày công bố việc Giản Hy trở về nhà và hôn ước của hai chúng tôi.
Cũng đúng là sinh nhật anh.
Sau khi tiếp đãi khách mừng xong.
Tôi kéo Giản Hy ra góc thổi nến, và tranh thủ một điều ước.
Giản Hy chọt chọt má tôi: "Ước điều gì thế, cho anh biết với?"
Tôi trừng mắt: "Nói ra là không linh nghiệm..."
Giản Hy trầm ngâm hai giây: "Em không nói, anh không biết, mới là không linh nghiệm."
Tôi khẽ cười: "Được rồi được rồi."
Lại chắp tay cầu nguyện.
Nói nhỏ:
"Điều ước của em là, ngày nào cũng được ngủ nướng."
Ước xong.
Tôi nghiêng đầu nhìn Giản Hy:
"Thế anh thì sao? Giản Hy, điều ước của anh là gì?"
Giản Hy nghiêm túc đáp: "Trở thành ngủ nướng."
"Hả?"
Tôi đứng hình hai giây.
Hiểu ra ý anh nói, lập tức hét lên chói tai.
"Giản Hy đồ l/ưu m/a/nh!!"
(Hết)