một tấm ảnh cũ

Chương 9

24/10/2025 11:32

Ông già đi nhiều, mái tóc vốn đã thưa thớt giờ hoàn toàn biến mất, cặp kính cũng dày thêm đáng kể.

Ông nhận ra tôi ngay lập tức.

"Trần Quả?"

Trưởng phòng giáo vụ không còn cái khí thế năm xưa khi cầm thước tam giác đuổi đ/á/nh Lục Nhai. Có lẽ vì phải chạy đôn chạy đáo giữa bệ/nh viện và trường học, ông để râu quai nón lởm chởm, trông rất tiều tụy.

Ông mỉm cười với tôi.

"Chắc em không biết tại sao tôi nhận ra em ngay lập tức."

"Thằng Lục Nhai đó, ở nhà nó cất giấu cả đống ảnh của em. Lúc đầu tôi tưởng nó là thằng bi/ến th/ái, đã cầm gậy đ/á/nh cho nó một trận nhừ tử."

"Về sau tôi mới biết, nó thích em nhiều lắm."

Trưởng phòng giáo vụ tựa lưng vào ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm.

"Hồi đó trên diễn đàn trường đột nhiên có kẻ bôi nhọ em, nói em gian lận ở trường cấp ba tỉnh mới đạt điểm cao. Sau đó lại có người phát tán chuyện năm xưa của em, thằng nhóc tức đi/ên lên, bảo sau này lớn lên nhất định sẽ bắt được tên tội phạm để trả th/ù cho em."

"Nhưng chẳng ai nói trước, cái giá lại đắt đến thế..."

Ông bất lực che mặt, để mặc nước mắt trào ra từ kẽ tay, rơi xuống chiếc ghế lạnh lẽo trong bệ/nh viện.

Lục Nhai đã trúng đúng 18 nhát d/ao khi kh/ống ch/ế tên tội phạm liều mạng.

Đối thủ ra tay tàn đ/ộc, dù được cấp c/ứu kịp thời, cậu vẫn không thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Cậu trở thành người thực vật.

Bác sĩ nói rất có thể, cậu sẽ không bao giờ được làm nghề mình yêu thích, không bao giờ tỉnh lại.

Mùi th/uốc sát trùng trong bệ/nh viện quá hăng. Hôm đó tôi ngồi trên ghế dài, mùi hương xộc thẳng vào mũi khiến nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.

Tôi nghỉ việc, thuê nhà ở Bình Dương để chăm sóc cậu.

Bà ngoại không chịu rời Trọng Nam. Từ khi biết chuyện về Lục Nhai, bà luôn âu yếm gọi cậu là Tiểu Lục.

Bà bảo sức khỏe bà còn tốt lắm, nếu không vì nhà cũ bị giải tỏa, bà còn có thể trồng rau thêm mười năm nữa, bảo tôi yên tâm chăm sóc Lục Nhai.

Trưởng phòng giáo vụ biết ơn tôi, mang cho tôi một thùng đồ cũ của Lục Nhai. Ông nói nếu có cơ hội, hãy đọc nhật ký thời thanh xuân cho cậu nghe, xem những lời ngượng chín mặt khi xưa được chính người cậu thầm thương tr/ộm nhắc lại, liệu có khiến cậu bật dậy khỏi giường không.

Hôm sau tôi liền đọc.

Đọc đến đỏ cả mặt.

Nhưng máy theo dõi hô hấp vẫn đều đặn kêu bíp bíp.

Lục Nhai mãi không tỉnh.

19

Ngày tuyên án vụ cưỡ/ng hi*p năm xưa, bác sĩ thông báo Lục Nhai đã qu/a đ/ời.

Tấm vải trắng phủ lên gương mặt tuấn tú của cậu.

Người thân, bạn bè, đồng đội của cậu bật khóc nức nở.

Tôi không nói gì, cùng trưởng phòng giáo vụ lo hậu sự cho cậu, rồi một mình trở về căn nhà thuê.

Bà ngoại gọi điện hỏi tôi khi nào về Trọng Nam.

Tôi không trả lời.

Cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài dài của bà vang bên tai.

Không hiểu sao, tôi lục trong thùng đồ cũ của Lục Nhai và tìm thấy một cuốn album cũ kỹ.

Trang đầu tiên là bức ảnh tốt nghiệp lớp 12/10.

Trên tấm hình, chiếc áo đồng phục của tôi được ai đó tô đậm bằng bút màu nước.

Ở khoảng trống của tấm ảnh, cậu viết: "You are the color of my life" (Em là sắc màu cuộc đời anh).

Trang thứ hai là trận bóng rổ nơi cậu giành danh hiệu MVP.

Góc trên bên phải bức ảnh, một bóng lưng lấp ló trong đám đông được ai đó cẩn thận khoanh tròn, tô màu xanh nhạt, trên đầu còn ghi chữ MVP bằng bút màu vàng lấp lánh.

......

Trang cuối cùng, không biết cậu lấy đâu được tấm hình tôi tham gia kỳ thi cấp tỉnh hồi cấp ba.

Năm đó, tôi mười bảy tuổi, nỗi khổ lớn nhất là bố mẹ suốt ngày cãi vã, tôi không ngừng tự hỏi liệu có phải mình chưa đủ tốt nên họ mới không yêu thương tôi.

Chủ thể của bức ảnh là tôi, nhưng tôi kinh ngạc phát hiện bóng lưng tóc ngắn ở hậu cảnh sao quen quá.

Tay tôi lướt nhẹ trên tấm ảnh, ngay lập tức tôi cảm nhận được thứ sức mạnh quen thuộc và vô tận.

Tôi thấy những vết chai trên đầu ngón tay do năm tháng làm việc vất vả biến mất.

Cảm nhận được sự tràn đầy của tuổi trẻ và thời gian.

Tôi xuyên qua đường hầm kỳ ảo đó.

Trở về.

Mùa hè năm mười bảy tuổi.

20

"Đều tại mày hết! Nếu không phải vì cái đồ ăn hại như mày, bố mày sao lại đi tìm con tiện nhân kia?!"

Người mẹ trẻ trung hơn nhiều của tôi đang gào thét trong phẫn nộ.

Rồi bà nhanh chóng thu dọn hành lý, đ/ập cửa bỏ đi.

Tôi chợt nhận ra đây là ngày nào.

Tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ cùng hương hoa ngọc lan thoang thoảng len lỏi qua lưới chống muỗi vào khoang mũi.

Tôi đổ dầu lên rèm cửa, đồng thời gọi cho ban quản lý và c/ứu hỏa, báo rằng căn hộ 501 nhà 2 khu 101 Tiểu khu Trúc Xanh bị rò rỉ khí ga đang ch/áy, yêu cầu họ nhanh chóng đến ứng c/ứu.

Rồi kê một chiếc ghế, ngồi trong bóng tối lặng lẽ quan sát cửa ra vào.

Trong đêm đen mịt mùng, tầng một vẫn có trẻ con đùa nghịch, tiếng cười giòn tan vọng lên tận tầng năm.

Tiếng sột soạt vang lên ngoài cửa.

Tôi bật chiếc bật lửa trong tay, quyết liệt ném về phía tấm rèm đẫm dầu.

Cánh cửa lúc này từ từ hé mở, tôi đối mặt với đôi mắt từng kéo tôi vào á/c mộng bao đêm.

Loa phóng thanh bất ngờ vang lên, tiếng hô "Căn hộ 501 nhà 2 ch/áy rồi! Mau c/ứu hỏa!" xuyên qua khe cửa, vang vọng khắp cầu thang.

Lặp lại vô tận.

Hàng xóm đối diện xách xô nước xông ra.

Bác bảo vệ vội vã chạy lên cầu thang.

Cư dân tầng trên cuống cuồ/ng chạy xuống tìm đường thoát thân.

Hắn như con giun trong lọ, bước vào đường cùng.

Tôi hét lên, "Bắt lấy hắn!"

Ai ngờ được, một tên tội phạm lại dễ dàng bị những người đang hoảng lo/ạn chạy trốn đ/è xuống đất như vậy.

Lính c/ứu hỏa dập tắt ngọn lửa.

Cảnh sát tìm thấy trên người hắn những công cụ phạm tội rùng rợn.

Ánh mắt c/ăm h/ận của hắn xiên thẳng vào tôi, nhưng tôi biết, hắn đã bị cảnh sát truy nã nhiều năm, lần vào tù này, hắn sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt tôi.

Chậm một nhịp, hàng xóm mới h/oảng s/ợ.

Họ ch/ửi bố mẹ tôi vô trách nhiệm, để đứa con gái vị thành niên ở một mình thật nguy hiểm.

Dưới sự hộ tống của cảnh sát, tôi gọi điện cho bà ngoại.

Tiếng tút ngắn ngủi vài giây, dài tựa cả thế kỷ trong không gian.

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói quen thuộc đã già đi hỏi: Ai đấy?

Tôi nói cháu là Quả Quả.

Tôi nói: Bà ngoại ơi, bố mẹ ly hôn rồi, cháu sợ một mình lắm. Cháu có thể chuyển đến Trường Trung học Trọng Nam số 3 không? Cháu có thể về sống với bà không?

Lần này, không còn tranh cãi hay đùn đẩy, trong ngôi nhà cũ huyện Trọng Nam cách xa trăm cây số.

Bà ngoại ít lời, nhưng dùng tình yêu đan thành tấm lưới chắc chắn, êm ái đón lấy tôi.

Bà nói: Được.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm