Tôi: 【À...】
Mèo con: 【Biểu tượng hoạt hình/mèo kiêu hãnh/Tao khác mày, tao không chê mày nghèo, tao sẽ chăm sóc mày chu đáo.】
Mèo con: 【Vết thương sau lưng phải bôi th/uốc kịp thời, không mai cánh tay sẽ không giơ lên được, th/uốc mỡ để trước cửa rồi, nhớ lấy nhé.】
Tôi: 【...T.T...】
Tôi: 【/hôn/hôn/hôn/】
6
Như Mèo cam nói, dưới thảm trước cửa quả nhiên có một tuýp th/uốc mỡ và một hộp cao dán.
Ngoài ra, ở chỗ rất thấp trên cửa, mèo con còn dán một mẩu giấy nhắn.
【Th/uốc mỡ bôi 2 lần/ngày, dán cao rồi thì không được tắm nữa đâu.】
Góc dưới bên phải tờ giấy có dấu vết hình bàn chân mèo nhỏ.
Tôi áp ngón tay vào, như thể chạm vào miếng đệm chân hồng hào của mèo con.
Về nhà, dựng giá leo cho mèo cũ m/ua trên mạng lên khử trùng.
Mở hộp thư kiểm tra xem có lời mời phỏng vấn nào không.
Tiếc là hộp thư trống rỗng.
Chỉ có mấy tin nhắn quấy rối vô nghĩa trong thư rác.
【Chào cô Trần, thấy trong CV cô viết thích bơi lội, hiện cô còn bơi không?】
Tôi lần lượt nhấn xóa.
Sau đó chuyển khoản số tiền cuối cùng cho bảo mẫu mới đang chăm mẹ tôi.
Nhìn số dư trong ví Wechat chưa đầy nghìn tệ.
Lòng lại dâng lên nỗi lo cho tương lai gần.
Bác sĩ Tiểu Trương nói th/uốc sau mổ cho mẹ tôi không rẻ.
Bảo mẫu do anh giới thiệu đã là người có giá cả phải chăng nhất viện, nhiều người đang tranh giành ngầm.
Căn nhà tôi thuê, tháng sau phải đóng tiền thuê quý tiếp theo.
Còn cả Mèo cam nữa.
Nhìn giá leo cũ phai màu trong góc nhà.
Lòng bỗng dâng lên chút thất vọng và x/ấu hổ.
Tôi không khỏi nghi ngờ.
Người như tôi, có đáng được nhận nuôi không?
Bôi th/uốc xong, tôi nhắn cho mèo con.
Tôi: 【/khóc/khóc/】
Mèo con: 【Sao thế người người?】
Tôi: 【Đột nhiên cảm thấy có lỗi với mèo quá.】
Tôi: 【Xin lỗi, mình chỉ m/ua nổi giá leo cũ. Xin lỗi mình không m/ua nổi hộp thức ăn đắt nhất. Xin lỗi hiện mình không có công việc ổn định.】
Tôi: 【Nếu trong báo cáo khảo sát, cậu ghi mình là người hoang dã không phù hợp để nhận nuôi, cũng không sao, thật đấy.】
Mèo con: 【Cậu đang khóc à?】
Hử?
Tôi hít mũi, chớp hết nước mắt.
Mèo con: 【Cậu hiền lành, thân thiện, Mèo cam cào cậu mà cậu vẫn thường cho nó ăn hộp.】
Mèo con: 【Cậu sinh hoạt điều độ, tuy thức khuya nhưng thức rất đều đặn.】
Mèo con: 【Ngày nào cậu cũng về nhà, không bỏ đi, là người mang lại đủ cảm giác an toàn cho mèo.】
Mèo con: 【Mai mình sẽ nộp báo cáo khảo sát, cậu đã vượt qua kiểm tra của mình rồi.】
Mèo con: 【Đừng khóc.】
Mèo con: 【Hẹn ngày kia gặp.】
7
Tin nhắn của mèo con mang lại vận may.
Sáng hôm sau tôi nhận được thông báo phỏng vấn từ công ty nước ngoài trong thành phố.
Cô nhân sự sau khi nghe tôi tự giới thiệu tỏ ra rất hài lòng, nhiệt tình giới thiệu tình hình công ty cùng đãi ngộ.
Hẹn xong giờ phỏng vấn, tôi mãn nguyện cúp máy.
Gửi cho mèo con hình ảnh vui vẻ xoay vòng rồi thu dọn đồ đạc, lên đường tới bệ/nh viện.
Hai gã đàn ông kia vì gây thương tích và cư/ớp gi/ật đã bị đưa vào đồn.
Tôi nghe nói loại hành vi này, ít nhất chúng cũng bị giam vài ba ngày.
Không có chúng quấy rầy.
Tôi chỉ thấy trời trong xanh, không khí trong lành, bước chân cũng nhẹ nhõm hẳn.
Rẽ khỏi khu dân cư.
Đi tắt qua ngõ nhỏ ra trạm xe bus.
Điện thoại nhận tin nhắn từ bác sĩ Tiểu Trương.
【Trần Diệu, thứ hai tuần sau đội ngũ chuyên gia Bệ/nh viện Nhị tỉnh sẽ tới viện chúng ta, hội chẩn xong sẽ sắp xếp mổ cho mẹ cậu.】
Tôi vừa định gõ chữ 【Vâng】.
Mắt bỗng tối sầm.
Tôi hét: "C/ứu với! Có kẻ b/ắt c/óc!"
Một lực cực mạnh đ/á/nh vào gáy tôi.
Điện thoại rơi xuống đất.
Tiếp theo có người giậm chân mạnh, tiếng nhựa và kính vỡ tan tành.
"Sao nó còn cử động? Mày đ/á/nh không mạnh à?"
Tôi nghe giọng đàn ông quen thuộc.
Chưa kịp giãy giụa, một cái t/át đã vả vào mặt, rồi tiếp một gậy nện xuống.
Tích tắc.
Tích tắc.
"Đ.m! Chảy m/áu rồi! Không ch*t chứ?!"
Giọng thô ráp già nua quát m/ắng:
"Đồ nhát cáy!"
"Con đĩ này năm xưa từ huyện nhỏ chạy thẳng tới thành phố lớn, không đ/á/nh cho bất tỉnh thì nó ngoan ngoãn cho mình mang đi à?"
"Mau nhét nó vào cốp xe!"
Trong giây phút cuối mất ý thức.
Khuôn mặt mẹ hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi nhớ lại——
Năm năm trước, bà liều bị bố đ/á/nh ch*t để nhận giấy báo đại học từ chú đưa thư rồi giấu đi.
Ba năm trước, bà mượn cớ ki/ếm tiền sính lễ cho anh trai đi làm thị trấn, thực ra đêm nào cũng đi làm công nhân vệ sinh nhà tắm công cộng, dành dụm đồng nào đều gửi hết cho tôi.
Một năm trước tốt nghiệp đại học, cầm mấy vạn tích cóp từ việc làm thêm, tôi đợi suốt ngày đêm ở ga tàu gần nhà nhất để đưa bà đi.
Nhưng bà không đến.
Mãi đến nửa năm trước, chị đồng hương về thăm nhà nhắn tôi nói bà không ổn, gửi kèm tấm ảnh chụp lén.
Trong ảnh, mẹ g/ầy trơ xươ/ng.
Khác xa hình ảnh người phụ nữ tuy đen nhẻm nhưng má phúng phính, mắt sáng ngời trong ký ức.
Dòng nước ấm chảy trên mặt.
Không biết là m/áu hay nước mắt.
Tôi quả thật không phải người may mắn.
Nên mới bị bàn tay đầy bùn lầy từ vũng lầy kéo xuống ngay trước bình minh.
Nỗi bi thương trào dâng.
Lại chìm vào bóng tối tĩnh mịch.
8
Tôi tỉnh dậy vì cơn đ/au nhức ở cổ và sau đầu.
Rồi nghe cha ruột mình như rao b/án đồ vật đ/á/nh giá tôi.
"Hơn hai mươi tuổi, eo thon chân dài, chưa yêu đương," giọng hắn đầy nịnh nọt, "còn là gái tân!"
"Là sinh viên đại học, đầu óc thông minh lắm, sau này sinh con rồi sẽ ngoan ngoãn, còn đi làm thêm ki/ếm tiền phụ giúp nhà chú."
"Ôi chú không biết đâu, mẹ nó năm xưa cũng thế, giờ thì đã..."