Công Chúa Proton Đã Trở Lại

Chương 7

07/12/2025 08:16

"Làm gì có chuyện nữ nhi xưng đế! Huống chi lại là con gái của tiện nhân Lệ Quý Phi kia!"

Mẫu hậu chỉ thẳng vào Lục muội muội, giọng điệu đầy hoảng lo/ạn: "Không đúng! Nó không phải đứa ngốc sao? Các ngươi dám lừa ta!"

"Hoàng nhi! Ta là mẫu hậu của con mà!"

Ta bịt ch/ặt tai Lục muội muội, đợi mẫu hậu dứt lời mới ra lệnh cho thái giám đưa bà cùng đám người kia ra ngoài.

"Mẫu hậu." Ta buông giọng thật của mình, bước sát lại gần hơn.

Nắm bàn tay bà đặt lên ng/ực mình:

"Ai bảo nữ tử không thể xưng đế?"

Mẫu hậu kinh hãi ngã vật xuống đất: "Uyển Tích? Ngươi không ch*t rồi sao! Con trai ta đâu?"

Trong chớp mắt, ta khôi phục nguyên dạng, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt bà, nở nụ cười ngây thơ:

"Hôm qua đã an táng rồi.

"Mẫu hậu làm mẹ thế nào đấy? Con trai thành thân không đến dự, ch*t đi chẳng thèm viếng.

"Bà không biết đâu, hắn ch*t thảm lắm, bệ/nh truỵ lạc mà ch*t đấy."

Sắc mặt mẫu hậu biến ảo liên hồi, bà chụp lấy tay ta:

"Uyển Tích à, con gái ngoan của ta, mẫu hậu cũng bị thằng con mê hoặc! Ta thương con lắm! Năm đó đưa con sang Man quốc, mẫu hậu đêm nào cũng khóc, không yên giấc! Con cũng từng ngồi trên gối mẫu hậu nghe kể chuyện mà lớn lên. Con không nỡ hại mẫu hậu đâu, phải không?"

Ta quẳng bàn tay bà ra:

"Nhưng mẫu hậu ơi, con đã hứa với ân nhân của mình - phải cho hắn no bụng."

Trong ánh mắt k/inh h/oàng của bà, bóng thú sau lưng ta dần phình to, nuốt chửng cả thân hình mẫu hậu.

Ta khóc trong im lặng.

Tốt lắm, tất cả kẻ đáng ch*t ở Yên quốc đã tề tựu dưới địa ngục.

*

Tám năm sau ngày Trưởng công chúa băng hà, Viện Gián nghị đón nhận một thiếu niên.

Gián nghị đại phu cực kỳ quý mến chàng, thu làm đồ đệ.

Khi được hỏi vì sao chọn đến nơi thanh bần này, thiếu niên vươn thẳng lưng đáp:

"Thuở bé, bà thần cùng thần từng được Trưởng công chúa ban cháo th/uốc c/ứu mạng. Nay công chúa đã đi, thần phải thay người trông coi bệ hạ! Giữ gìn giang sơn mà người đã hi sinh thân mình gìn giữ!"

Gián nghị đại phu bật cười: "Thằng nhóc ngốc!"

Lẩm bẩm: "Trưởng công chúa đâu có ch*t."

Thiếu niên sốt ruột nắm ch/ặt tay thầy: "Sư phụ vừa nói gì?"

"Không có gì! Lão phu già rồi, lẩm cẩm thôi!"

Vị đại phu râu hoa râm cười xoà bỏ đi, để lại chàng trai đứng ngẩn người giữa sân.

Dáng vẻ thẳng thắn ấy, khác nào thuở hắn dùng thân hình nhỏ bé đối đầu tên du côn dám khiêu khích ta năm nào.

*

Hai năm sau.

Yên quốc đã thay da đổi thịt.

Kho bạc đầy ắp, binh hùng tướng mạnh.

Ta cũng ngưng nộp cống phẩm cho Man quốc từ một năm trước.

Một buổi tẻ nhạt, ta hỏi Yểm Ngư:

"Ngươi vẫn chưa kể ta nghe chuyện trốn thoát khỏi tay Hậu Nghệ thế nào."

Ánh mắt rắn đ/ộc của nó chăm chú nhìn ta, trong đồng tử dọc lại hiện lên bóng hình ta.

"Ta phân thành hai thể. Một ch*t dưới tên Hậu Nghệ, luân hồi chuyển thế. Một ẩn náu nơi rừng sâu, chờ ngày tái ngộ."

Vậy ra, ta chính là Yểm Ngư, Yểm Ngư chính là ta.

"Ngươi còn đói không?"

"Đói."

"Phương bắc có Man quốc, hẳn sẽ hợp khẩu vị ngươi."

Ác thú nhe răng:

"Ta đợi ngày này... đã lâu lắm rồi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm