Anh ấy lơ đãng trong tình yêu

Chương 3

24/10/2025 11:06

"Ai cho em làm mấy việc này? Không cần thiết, đứng dậy ngay đi."

Mạnh Y Y e dè đứng lên, cúi đầu không dám nói gì.

9

Vừa lên xe, Kỳ Uyên quẳng mạnh tập tài liệu lên ghế phụ, quay sang quát tôi:

"Cố Tích Văn! Anh đã chiều theo ý em điều Mạnh Y Y ra khỏi vị trí cận kề rồi, em còn muốn gì nữa? Sao cứ phải khó dễ một đứa trẻ mới ra trường như vậy?"

"Giữa anh và cô ta hoàn toàn trong sáng, chuyện lần trước rõ ràng có người cố tình báo tin cho em! Trước giờ em xử lý bao nhiêu chuyện tương tự rồi, sao cứ phải khư khư đeo bức? So đo với một đứa nhóc, em không thấy mất giá sao?"

Nhìn anh mất kiểm soát, tôi bỗng thấy buồn cười.

"Thứ nhất, Mạnh Y Y đã hơn hai mươi tuổi, là người trưởng thành, không phải trẻ con. Thứ hai, chế độ quản lý nhân sự của tập đoàn Kỳ do anh đặt ra. Việc bố trí công việc có phải cố tình làm khó cô ta hay không, với tư cách là ông chủ, anh phải tự đ/á/nh giá được. Đến mấy lẽ cơ bản này cũng phải tôi dạy sao?"

Tôi ngừng lại, ánh mắt đóng đinh vào Kỳ Uyên:

"Cuối cùng, anh nhớ cho kỹ: Trong lòng tôi, Mạnh Y Y còn không bằng một sợi lông chó. Tôi chẳng bao giờ gh/en với cô ta, vì cô ta không đủ tư cách."

Kỳ Uyên còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã quay mặt nhìn ra khung cảnh đêm đen bên ngoài cửa sổ.

Khoang xe chìm vào im lặng ch*t chóc, cả hai không ai buồn lên tiếng.

10

Tối hôm đó, Kỳ Uyên thu dọn hành lý, sáng hôm sau đã dẫn Mạnh Y Y đi công tác.

Tôi biết anh đang gi/ận dỗi. Trước khi đi, anh còn lấy cớ sai sót trong công việc để sa thải hàng loạt nhân viên.

Người đầu tiên bị ảnh hưởng là trợ lý tổng từng báo tin cho tôi, cùng với trưởng phòng đã giao nhiệm vụ lau thảm cho Mạnh Y Y.

Ngày trợ lý tổng nghỉ việc, cả công ty đều tiếc nuối.

Những năm qua, Kỳ Uyên tính cách lạnh lùng cứng nhắc, chỉ nhờ có Chu Lan làm cầu nối hòa giải, việc giao tiếp giữa nhân viên và anh mới suôn sẻ.

Có người bất bình thay cho trợ lý tổng, bàn tán riêng:

"Rõ ràng là Mạnh Y Y tự quỳ xuống đất giả bộ tội nghiệp. Chị Lan đã bảo cô ta mang thảm đi giặt ở cơ sở chuyên nghiệp rồi mà, sao lại đổ lỗi cho chị ấy?"

Chu Lan nghe những lời này chỉ cười nhạt, không nói gì.

Cô ấy theo Kỳ Uyên nhiều năm, cuối cùng vẫn dành cho anh chút thể diện cuối cùng.

Biết tin, tôi lập tức sai trợ lý liên hệ Chu Lan, sắp xếp cô ấy vào công ty thuộc tập đoàn Cố, với chức vụ và mức lương đều cao hơn thời ở tập đoàn Kỳ.

Cô ấy là người có năng lực, không đáng phải trả giá cho chuyện phi lý này.

Việc Kỳ Uyên vì Mạnh Y Y mà sa thải nhân viên lâu năm đã gây chấn động nội bộ tập đoàn Kỳ.

Ngày càng nhiều nhân viên bí mật gửi tin cho tôi, hầu hết đều liên quan đến Mạnh Y Y.

Gần như đến đâu, cô ta cũng đăng một dòng trạng thái trên Facebook, khi thì chụp bóng lưng Kỳ Uyên, lúc khoe cảnh sắc nơi công tác, kèm caption luôn ẩn ý mơ hồ, như đang nóng lòng tuyên bố chiến thắng với cả thế giới.

Nhìn những bức ảnh chụp màn hình đó, tôi chỉ thấy nực cười.

Cô ta tưởng mình thắng cái gì chứ? Chẳng qua là nắm được sự nuông chiều nhất thời của một gã đàn ông, đã vội tự cho mình là quan trọng.

Trong mắt tôi, cô ta còn không đủ tư cách làm đối thủ.

11

Một tuần sau, Kỳ Uyên cuối cùng cũng trở về.

Người giúp việc khẽ báo tôi biết anh đã về, lúc đó tôi đang ngồi trong phòng sách xử lý tài liệu, không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Anh ta loanh quanh dưới phòng khách một hồi lâu, bước chân đi đi lại lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên lầu.

Anh đẩy cửa vào, giọng điệu cứng nhắc không tự nhiên:

"Tích Văn, ba mẹ anh bảo cuối tuần này về nhà ăn cơm."

Ngón tay tôi đang gõ bàn phím khựng lại, ngẩng mắt nhìn anh, trong ánh mắt thoáng chút mỉa mai:

"Ồ? Hay là đã nghe được chuyện thú vị gần đây ở công ty?"

Sắc mặt Kỳ Uyên tối sầm, bước tới ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, hạ giọng:

"Ba mẹ già rồi, không chịu được phiền phức. Lúc về đừng nói linh tinh, kẻo các cụ lo lắng."

Tôi không đáp, chỉ cười lạnh một tiếng, tiếp tục xử lý công việc.

Anh ta đúng là quá coi trọng bản thân, tưởng rằng một câu "đừng nói linh tinh" có thể che đậy hết đống hỗn độn này.

Cuối tuần, tôi và Kỳ Uyên cùng về nhà họ Kỳ.

Vừa ngồi xuống chưa lâu, mẹ Kỳ đã không nhịn được hỏi:

"Uyên à, dạo này nghe đồn trong công ty có nhiều tin đồn, rốt cuộc con và Tích Văn có chuyện gì thế?"

Kỳ Uyên lập tức ngồi thẳng lưng, trên mặt bày ra nụ cười ôn hòa, đưa tay định ôm vai tôi, nhưng bị tôi khéo léo tránh né.

Cánh tay anh cứng đờ giữa không trung, nhưng vẫn gượng gạo nói:

"Mẹ đừng nghe người ngoài đồn đại, con và Tích Văn vẫn ổn, tình cảm luôn ổn định mà."

12

"Vậy sao?"

Tôi ngẩng mắt, ánh nhìn xuyên thẳng vào anh, giọng không lớn nhưng rành rọt vang khắp phòng khách:

"Kỳ Uyên, chính anh nói những lời này, anh có tin không?"

Sắc mặt Kỳ Uyên biến sắc, trong mắt thoáng chút hoảng lo/ạn, vội vàng lên tiếng:

"Tích Văn, có gì về nhà mình nói."

"Không cần."

Tôi ngắt lời anh, rút từ trong túi ra một tập tài liệu, đẩy về phía anh.

Trên bìa tập tài liệu ghi: Đơn ly hôn.

"Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký rồi. Việc phân chia tài sản trong này rất rõ ràng, phần của tôi, tôi không lấy thiếu. Phần của nhà họ Kỳ, tôi cũng không lấy thừa."

Đồng tử Kỳ Uyên co rúm lại, anh với tay cầm lấy đơn ly hôn, các ngón tay r/un r/ẩy.

"Tích Văn, em định làm gì? Vì một người không liên quan mà em muốn ly hôn với anh?"

"Không liên quan đến cô ta, tôi chưa bao giờ để cô ta vào mắt."

"Kỳ Uyên, anh là người thông minh, nên hiểu rõ bản chất cuộc hôn nhân của chúng ta là gì."

"Tôi tin anh chưa ng/u đến mức thực sự có qu/an h/ệ gì với cô ta, nhưng Cố Tích Văn tôi không thích những thứ gây khó chịu."

"Đã thấy không thoải mái, chi bằng dứt khoát chấm dứt ngay. Anh và đứa nhóc trong miệng anh muốn diễn trò tình ái gì, xin lỗi tôi không có thời gian tham gia."

Kỳ Uyên đứng phắt dậy, tờ đơn ly hôn rơi xuống đất, anh bước tới định kéo tôi nhưng bị tôi né tránh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm