Anh ta ngẩn người: "Myanmar nào?".

Tôi im lặng.

Anh cười hỏi: "Em tưởng anh b/ắt c/óc em rồi b/án đi sao?"

Tôi liếc nhìn anh.

Vẫn đang giả vờ.

Anh cười ngất cả phút rồi mới nói: "Đây là nhà anh, anh chỉ không muốn em lại đột nhiên biến mất hay chặn anh nên dùng cách này giữ em lại thôi".

Nhìn sợi xích ở chân, tôi chìm vào suy tư.

57

Tin tốt: Không bị b/án sang Myanmar.

Tin x/ấu: Lên sóng kênh pháp luật rồi.

Đang suy nghĩ thì anh đã bắt đầu hôn tôi.

Vừa hôn vừa thì thầm: "Anh đã muốn giấu em đi từ lâu lắm rồi. Em yêu."

"Yêu anh không?"

Tôi vội đáp: "Yêu, yêu lắm".

Anh cười khẽ.

"Thế sao không chịu ở bên anh?"

"Vì em sợ anh rồi cũng sẽ thích người có chồng khác thôi".

"Thế anh còn sợ em lại đi ngoại tình nữa là".

Tôi cắn môi.

Mới bắt đầu đã lôi chuyện cũ ra công kích.

Về sau còn ra sao nữa.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ ngợi, phải thoát khỏi tên bi/ến th/ái này càng sớm càng tốt.

Gặp bi/ến th/ái còn kinh hơn gặp trai hư!

58

Dù nói đủ lời ngon ngọt, anh vẫn không chịu thả tôi.

Lại còn làm bộ đắm đuối bảo đã thích tôi từ lâu.

Cứ chờ tôi chia tay.

Nghe mà sởn gai ốc.

Cái cảm giác bị ai đó rình rập trong bóng tối này giống như có ngàn con sâu bò trên người vậy.

Trước khi lên giường, dù có phần cuồ/ng nhiệt nhưng vẫn đầy dịu dàng và chiều chuộng.

Giờ đây anh hoàn toàn làm theo ý mình, muốn gì được nấy.

Còn dùng cả đồ chơi tình dục.

Tôi chỉ muốn ch*t đi cho xong.

Kí/ch th/ích quá, người cũng không chịu nổi.

Thân thể càng kiệt quệ.

Anh còn bảo sẽ huấn luyện cơ thể em không thể rời xa anh.

Đúng là đồ bi/ến th/ái.

59

Đáng sợ nhất là ánh mắt anh nhìn tôi.

Bỏ lớp vỏ đa tình trước kia, sâu thẳm như vực đen vô tận đang nuốt chửng tôi xuống địa ngục.

Những ngày ở đây cứ như sống trong mê muội.

Anh bảo đã xin nghỉ học giúp tôi, nói là tôi bị ốm.

Điện thoại cũng bị tịch thu.

Có ai nhắn tin, anh lại giả giọng tôi trả lời...

Thực sự sợ anh gi*t tôi mất.

Lúc đó dù tìm thấy x/á/c cũng đã muộn.

Rốt cuộc anh đi/ên từ khi nào vậy?

60

Trong lúc tạm nghỉ, tôi nịnh nọt: "Anh yêu, em sẽ không chặn anh nữa đâu, chúng mình yêu nhau bình thường, anh thả em ra nhé?"

Ở đây tốn thời gian quá.

Sắp thành nô lệ mất rồi!

Suốt ngày chỉ biết ngủ với anh rồi lại ngủ.

Em còn phải ôn thi cao học mà!

Còn phải đi học nữa!

Anh lười nhác vờn mái tóc tôi: "Ở đây có gì không tốt? Chỉ có hai ta, em thuộc về anh, anh thuộc về em, không ai quấy rầy".

Đồ đi/ên.

61

"Em còn phải học thi cao học mà".

Tôi làm nũng: "Anh không yêu em sao? Sao không cho em tự do? Anh làm em khổ sở quá".

Anh còn ấm ức hơn: "Em cũng bảo yêu anh, sao không chịu ở bên anh, lại cứ làm mấy việc vô bổ".

"Thôi," anh ngắt lời, "đừng nói mấy chuyện nhàm chán nữa".

Nói rồi anh lại hôn lên chân tôi...

Đúng là đồ dê xồm.

62

Bị nh/ốt lâu, tinh thần tôi như tắt lịm.

Nửa tháng sau, anh mới rủ lòng thương nói: "Em hứa ra ngoài sẽ không bỏ anh".

Tôi giơ tay thề: "Em hứa sẽ không bỏ anh".

Anh gật đầu, cuối cùng cũng cho tôi ra ngoài.

Trong lúc này, anh vẫn tự do ra vào.

Nhưng có vẻ không phải đi chơi mà là đi làm.

Anh và bạn trai cũ đều đã đi làm, trước kia là bạn cùng phòng đại học.

Anh lấy quần áo cho tôi mặc, còn thuê người trang điểm tạo kiểu cho tôi.

Tôi r/un r/ẩy nhìn.

Sợ anh ăn diện xong sẽ b/án tôi đi.

63

Anh thật sự đưa tôi đến một biệt thự.

Biệt thự rộng và sang trọng.

Đang định hỏi thì anh kéo tôi vào nhà.

Rồi gọi một phụ nữ sang trọng xinh đẹp là mẹ.

Trong nhà còn có ông bà và nhiều người khác.

Rõ ràng là đại gia đình.

Anh dắt tôi đi, bảo tôi chào theo.

Mẹ anh liếc nhìn tôi, thái độ lạnh nhạt.

Anh ta dám tự ý đưa tôi về ra mắt gia đình!

Tôi chỉ biết ngoan ngoãn như chim cút, bảo gì làm nấy.

Bữa cơm áp lực ngàn cân.

64

Cuối cùng cũng được về trường!

Nhưng anh bắt tôi dọn ra ở cùng.

Tôi đành gật đầu.

Về trường xong, tôi định báo cảnh sát.

Nhưng lại không nỡ để anh vào tù.

Cứ do dự mãi.

Không biết có nên chia tay không.

Lại sợ anh nh/ốt tôi lần nữa.

Chưa kịp quyết định thì mẹ anh đã tìm đến.

Bà thẳng thừng đưa thẻ ngân hàng: "Cô Trần, con trai tôi không hợp với cô. Đây là 500 triệu, đủ sống tốt rồi. Mong cô đừng quấy rầy nó".

Tôi xúc động rơi lệ, nhận lấy thẻ: "Dì ơi, em cũng thấy mình không xứng với Tĩnh An. Nhưng anh ấy..."

Tôi chỉ vào đầu, ngập ngừng: "Dì x/á/c nhận xem anh ấy có vấn đề th/ần ki/nh không? Thật ra em đã bị anh nh/ốt nửa tháng rồi".

65

Mẹ anh kêu lên: "Cô nói gì?!"

Tôi vội ra hiệu giữ bình tĩnh: "Dì ơi, em cũng không muốn ở bên anh ấy, sợ ch*t khiếp rồi. Dì nên khuyên anh ấy đi viện khám đi".

"Anh ấy đi/ên lên thật sự không có dấu hiệu báo trước".

Tôi liếc nhìn bà, nói thêm: "Với lại, anh ấy còn m/ua th/uốc cấm nữa, lần trước em bị anh ấy làm cho ngất đi đấy".

"Ôi!" Tôi thở dài, cất thẻ vào túi, nói tiếp: "Em định báo cảnh sát rồi. Nhưng thực lòng vẫn có chút thích anh ấy. Dì ơi, con trai dì giỏi thật đấy".

"Nhưng bệ/nh thì phải chữa. Dì đã can thiệp rồi thì nói giúp em nhé, em thực sự không thể yêu người t/âm th/ần được, sợ di truyền với lây bệ/nh lắm."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm