Đồng hành cùng Từ Mịch Thanh khởi nghiệp năm thứ bảy, công ty cuối cùng cũng lên sàn.

Ngày hôm sau, anh ta đã vội vàng công khai mối qu/an h/ệ với tiểu muội khóa dưới thân hình nóng bỏng.

Trên bàn nhậu còn buông lời đùa cợt với hội bạn:

"Nghèo thì chẳng thể chọn vợ, ngày trước đến với Tô D/ao chỉ là tạm bợ."

"Giờ giàu rồi, đương nhiên phải chọn người phụ nữ mình thích để kết hôn."

Chén rư/ợu ngà ngà say.

Anh ta dẫn tiểu muội về biệt thự chúng tôi từng chung sống trong cơn say khướt.

Định giở bài ngửa với tôi.

Hắn tưởng tượng cảnh tôi đi/ên cuồ/ng đ/ập phá ch/ửi bới.

Nhưng không ngờ, tôi đang đỏ mặt e thẹn nép vào lòng người bạn trai thuở thiếu thời.

"Em mới là vầng trăng sáng trong lòng anh suốt bao năm."

"Giờ công ty lên sàn rồi, đương nhiên là phải đ/á bay thằng mặt vàng như nghệ Từ Mịch Thanh đó để đến với anh."

1

Vẻ mặt đỏ bừng vì rư/ợu của Từ Mịch Thanh chợt tái nhợt như tro tàn.

Hắn buông bàn tay đang siết ch/ặt tiểu muội, run run chỉ về phía tôi:

"Tô D/ao, hắn là ai? Sao các người lại ôm nhau thế này?"

Mặt tôi vẫn cố nấp trong cơ ng/ực vạm vỡ của người bạn trẻ, chẳng nỡ rời ra.

Bực mình vì kẻ phá đám, giọng tôi lạnh băng:

"Từ Mịch Thanh, giờ công ty đã IPO rồi, tôi cũng thuộc dạng có tiền đấy."

"Nghèo thì đành chọn đại, trước đây đến với anh chỉ là bất đắc dĩ."

"Giờ đương nhiên phải chọn người mình thích để sống hết đời rồi."

Tôi còn thẳng thắn hơn cả Từ Mịch Thanh.

Hắn chỉ dám nhân lúc say mới bộc bạch lòng mình.

Còn tôi thì khác.

Bất cứ lúc nào tôi cũng dám nói.

Mặt Từ Mịch Thanh từ trắng bệch chuyển sang xám xịt.

Luồng khí nghẹn đọng trong lòng khiến ng/ực hắn phập phồng:

"Công ty mới lên sàn được hai ngày mà em đã vội dẫn người về nhà?"

"Em còn nhớ anh là bạn trai em không?"

Trước khi về biệt thự, hắn đã tính toán sẽ đ/á tôi, ném cho vài chục triệu như bố thí để đền bù tuổi thanh xuân.

Và chuẩn bị tinh thần cho cảnh tôi vật vã đêm dài.

Trên đường về,

Từ Mịch Thanh còn vắt óc nghĩ cả chục cách xóa sổ cái bóng mang tên Tô D/ao.

Chỉ có điều không ngờ,

Tôi đã đi trước một bước.

Và quên chừa lại lối thoát cho hắn.

2

Bên ngoài biệt thự mưa như trút nước.

Ầm ầm xối xả khiến lòng người thêm bực bội.

Tiểu muội của Từ Mịch Thanh dịu dàng vòng tay qua cánh tay hắn, giọng ngọt như mía lùi:

"Anh Từ ơi, chắc chị Tô D/ao nhất thời nông nổi mới tìm người làm anh gh/en thôi."

"Anh đừng gi/ận chị ấy nữa nhé?"

Từ Mịch Thanh chợt nhớ mục đích tối nay, sắc mặt dịu xuống.

Hắn ngả người trên sofa, khoanh tay nhìn tôi đầy kh/inh bỉ:

"Tô D/ao à, muốn người khác gh/en thì trước hết phải có tình yêu."

"Bảy năm chung sống, nhìn mặt em mỗi ngày anh đã thấy ngán tận cổ rồi. Em có ôm hôn trai lạ thế nào anh cũng chẳng thèm gh/en đâu."

"Anh lập công ty Trình An là để xây tương lai cho An An. Giờ công ty đã IPO, ta đường ai nấy đi nhé."

Công ty Trình An chúng tôi thành lập bảy năm trước.

Lúc đặt tên,

Tôi từng thắc mắc:

"Chữ 'An' này có ý nghĩa gì?"

Từ Mịch Thanh ôm vai tôi cười:

"Đương nhiên là cầu mong công ty bình an thuận lợi."

Hóa ra,

Chữ An đó chính là tên của vầng trăng trong lòng hắn.

Lâm An An - tiểu muội khóa dưới mà Từ Mịch Thanh đã thầm thương từ thời đại học.

Tiếc h/ận vì gia cảnh bình thường, không dám tỏ tình cùng bạch nguyệt.

Đến khi công ty ổn định, hắn mới dám ngỏ lời.

Lâm An An lập tức đ/á bạn trai cũ, e lệ gật đầu đồng ý.

Từ Mịch Thanh nhìn vẻ mặt tái mét của tôi, cười khoái trá:

"Dù biết làm vậy hơi bất nghĩa, nhưng đúng như em nghĩ, chữ 'An' trong Trình An chính là tên An An."

"Thành lập công ty này là món quà lớn nhất anh dành cho cô ấy."

Lâm An An nghe xúc động rơm rớm nước mắt.

Nức nở dựa vào vai Từ Mịch Thanh.

"Anh Từ ơi, tình cảm của anh khiến em cảm động quá."

Ánh mắt liếc sang tôi đầy thách thức.

Từ Mịch Thanh tưởng tôi sẽ quát tháo đi/ên cuồ/ng.

Nhưng không ngờ tôi chẳng thèm để ý, chỉ quay sang nhìn người bạn trẻ.

Mắt long lanh lệ, giọng run run:

Nắm ch/ặt tay Trình Sơ hỏi:

"Trình Sơ, anh có thích tên công ty Trình An không?"

3

Trình Sơ là bạn thanh mai trúc mã của tôi.

Cũng là bạch nguyệt tôi thầm thương bấy lâu.

Là con người,

Ai chẳng có một vầng trăng trong mộng?

Nếu cho tôi đủ thời gian,

Những bạch nguyệt của tôi chất đầy căn biệt thự ba tầng này cũng không hết.

Ngày trước nghèo hèn, lại tự ti.

Chẳng dám theo đuổi chàng trai cao lớn đẹp trai ấy.

Chỉ dám lén nhìn như chuột chui ống cống.

Nhưng chớ coi thường thiếu nữ nghèo.

Ba mươi năm bên kia sông, ba mươi năm bên này sông.

Giờ trong ví đầy tiền, tôi tự tin hẳn.

Trai đẹp gái giàu, đứng cạnh thật xứng đôi.

Nên tôi lấy tên anh đặt cho công ty, coi như món quà.

Đổi nụ cười của soái ca, có gì sai?

Từ Mịch Thanh trợn mắt nhìn tôi.

Cái tên Trình Sơ vang lên ba bốn lượt trong đầu hắn.

Mãi sau hắn mới tỉnh ngộ.

Đập bàn chỉ mặt m/ắng tôi:

"Tô D/ao! Ngày thành lập công ty anh hỏi sao thêm chữ 'Trình', em còn nhớ em trả lời sao không?"

Tôi bực tức ngoáy tai:

"Chẳng phải em đã nói rồi sao? Thêm chữ 'Trình' để cầu công ty thuận buồm xuôi gió. Anh đừng có suốt ngày nghi ngờ vô cớ!"

Từ Mịch Thanh cười gằn.

Nghiến răng ken két.

Chốc lát sau,

Hắn như trút bỏ gánh nặng:

"Ban đầu anh định vì bảy năm em theo anh, sẽ không bạc đãi. Thế nào cũng cho em một khoản tiền."

"Giờ thì khỏi phải tốn xu nào rồi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bảy cháu trai đến nhà tôi, chồng tôi phá sản trong kỳ nghỉ hè.

Chương 7
Sau khi nghỉ hè, mẹ chồng nhất định gửi bảy đứa cháu trai và cháu gái đến nhà tôi. Ở kiếp trước, tôi kiên quyết không đồng ý. Thứ nhất, chồng tôi và tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, không có nhiều tiền tiết kiệm, không đủ khả năng nuôi nhiều trẻ em như vậy. Thứ hai, nhà tôi chỉ hơn 80 mét vuông, hoàn toàn không đủ chỗ cho nhiều người như vậy. Chồng tôi cũng tiếc tiền không muốn chi nhiều như vậy, và đã dứt khoát từ chối mẹ chồng. Nhưng không ngờ, một tháng sau, một cư dân mạng đã đưa hơn chục đứa trẻ từ quê hương của họ hàng đến thành phố nghỉ hè, bỗng nhiên nổi tiếng chỉ sau một đêm, và kiếm được bộn tiền. Mẹ chồng chế nhạo tôi, nói rằng tôi sinh ra không có số làm giàu. Chồng tôi cũng oán hận tôi, vì đã khiến anh ấy bỏ lỡ cơ hội kiếm hàng chục triệu một năm và trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Để trả thù tôi, chồng tôi lừa tôi về quê cúng tổ tiên, đánh gãy hai chân tôi, và bán tôi cho gã độc thân già trong làng. Tôi bị gã độc thân già ngược đãi và chết một cách thảm khốc. Mở mắt ra lần nữa, tôi nghe thấy chồng tôi cúp máy điện thoại và do dự hỏi tôi: 'Vợ ơi, nghỉ hè rồi, mẹ muốn gửi mấy đứa cháu đến nhà mình chơi vài ngày, em đồng ý không?'
Hiện đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
0
Sao Đêm Khuya Chương 10