Nói xong, cô ấy liền quay về phòng lấy máy tính xách tay ra bàn ăn, "Em ăn trước đi, chị cần thêm chút tư liệu để xử lý hắn."

Tôi giữ tay cô ấy lắc đầu ngăn lại, "Thôi, giờ hắn đã như cung tên hết đà, đứa con rơi kia sẽ không cho hắn cơ hội ngóc đầu dậy đâu."

Không đáng để cô ấy mạo hiểm thêm lần nữa.

16

Chẳng bao lâu, tình hình lại có bước ngoặt mới.

Trần Chi trốn thoát và tuyên bố trên mạng rằng mình bị lừa dối tình cảm, hoàn toàn không biết Giang Tự đã có vợ. Đáp trả lại, Giang Tự công khai những đoạn chat do Từ Dĩnh gửi cho anh ta, vạch trần lời nói dối của Trần Chi.

Hai người bắt đầu cắn x/é lẫn nhau như chó dữ.

Kẻ phản bội rồi cũng sẽ bị phản bội.

Khi sức khỏe khá hơn, tôi nhờ Từ Dĩnh lên lộ trình cho một chuyến đi dạo. Hơn hai mươi năm sống trên đời, tôi chưa từng một lần tự mình lang thang như thế.

Sau này, tôi rồi cũng phải học cách sống một mình.

Hiểu được ý tôi, Từ Dĩnh vạch ra hành trình trải dài khắp thế giới. Rộng đến mức cô ấy phải nhắc nhở: "Giang Tự đang đuổi theo em đó", nhưng do lịch trình của tôi quá dày đặc nên chúng tôi chưa từng chạm mặt.

Trong khoảng thời gian này, vì tâm trí phân tán, công ty của Giang Tự hoàn toàn bị đứa con rơi nuốt trọn. Từ Dĩnh gửi tôi tấm ảnh hắn nằm vật vờ trên phố trong cơn say. Thảm hại. Tiều tụy.

Cũng gần đủ rồi.

Ngày trở về Bắc Kinh trời đổ tuyết. Cơn gió lạnh buốt ùa vào mặt khi vừa bước khỏi máy bay khiến tôi chợt cảm giác như đang lạc vào kiếp nào khác. Lúc rời đi, tôi mang theo thân thể nát tan, chỉ vài tháng sau khi đặt chân trở lại, tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn nh.ạy cả.m, co rúm, hay xa lánh mọi người vì sợ hãi nữa.

Lần gặp lại Giang Tự là do tôi chủ động hẹn bàn chuyện ly hôn. Anh ta g/ầy đi nhiều, mái tóc không còn được chải chuốt chỉn chu như xưa. Ánh mắt dán ch/ặt vào tôi từ giây phút đầu tiên.

Mấy tháng qua trải nghiệm quá nhiều, cả hai chúng tôi đều bình thản lạ kỳ. Chuyện trong bệ/nh viện giờ tựa như chuyện tiền kiếp.

Ngồi xuống, tôi đẩy bản thỏa thuận ly hôn mới soạn về phía anh ta. Phần cổ phần của tôi đã chuyển thành tiền mặt, công ty Giang Tự phá sản nên không cần tranh chấp tài sản. Lần này về, tôi chỉ cần ly hôn.

Giang Tự không thèm nhìn tờ giấy, đỏ mắt gãi đầu đ/au khổ, giọng r/un r/ẩy:

"Anh chỉ phạm sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải, tại sao chúng ta lại..."

"Tôi đã ngủ với người khác rồi."

Lời tôi vừa dứt, Giang Tự đờ đẫn như con rối đ/ứt dây cót, mấp máy môi mà không phát ra thành tiếng. Đôi mắt đỏ ngầu ngấn lệ, từng giọt rơi lã chã xuống bàn.

Anh ta hiếm khi khóc, chỉ hai lần tôi chứng kiến: lần ở bệ/nh viện và hôm nay. Lần trước là nước mắt vô thức vì kích động, còn lần này vừa khóc vừa lau, tay ôm ng/ực một hồi lâu mới loạng choạng đứng dậy định nắm tay tôi.

"Không... không sao đâu Ngôn Ngôn, anh không bận tâm đâu. Mình làm lành nhé? Đừng ly hôn, anh sẽ thay đổi, sau này sẽ không có ai khác nữa. Anh sẽ gây dựng lại sự nghiệp, cho em cuộc sống tốt đẹp..."

Tôi tránh tay anh ta, bình thản phá tan ảo mộng: "Không đâu Giang Tự. Anh không còn cơ hội gây dựng lại nữa đâu, vì khí chất của anh đã tàn lụi rồi. Chúng ta cũng không thể hòa hợp, từ khoảnh khắc anh ngoại tình."

Giang Tự ngã ngửa vào ghế.

Thực ra tôi chưa từng tùy tiện ngủ với ai. Chỉ là tôi biết rõ: cốt cách kiêu hãnh của hắn đã g/ãy vụn. Việc khiến hắn đ/au khổ giờ đây là điều tôi thành thạo nhất.

Quả nhiên, hắn không còn có thể ngang ngược đòi đoạt lấy thứ mình muốn như trước nữa, chỉ biết nhắc đi nhắc lại những ngày tháng tốt đẹp thuở xưa, nhấn mạnh mình chỉ sai một lần.

"Anh biết không Giang Tự? Không chỉ đàn ông bị cuốn hút bởi sự mới mẻ bên ngoài, phụ nữ cũng vậy. Anh tưởng tôi không chán ngán những món ăn lặp đi lặp lại? Không gh/ê t/ởm căn phòng khách bất biến sao? Chỉ là tôi có đạo đức hơn anh, khi chán nấu ăn thì thêm chút cay, khi buồn tay thì xáo trộn vài món đồ trang trí."

"Tôi chưa từng nghĩ đến việc vào nhà người khác. Còn anh?"

"Thật sự chỉ vì Trần Chi giống tôi ngày xưa sao?"

17

Cuối cùng Giang T/ự v*n ký vào thỏa thuận ly hôn.

Trước khi rời đi, tôi buông lời cuối: "À này Giang Tự, anh từng nói với đám bạn rằng khi vợ mang th/ai sáu tháng, bụng đã to vậy rồi, dù có phát hiện anh ngoại tình thì cũng đành chịu?"

"Giờ anh đã biết tôi sẽ làm gì rồi chứ?"

Nói đoạn, tôi bước mạnh mẽ ra khỏi cửa tiệm. Không thèm ngoái lại xem biểu cảm của hắn.

Tôi cũng chẳng nói cho hắn biết: Ôn Ngôn mà hắn tưởng ngờ nghệch nhút nhát, thực chất là kẻ bướng bỉnh nhất, cũng như hắn - không bỏ sót mối th/ù nào.

Đêm đó giữa biển đào rơi rụng, gã dượng đ/á/nh mẹ tôi. Thực ra mẹ không khiến hắn trọng thương, chính tôi trong lúc hoảng lo/ạn đã đẩy hắn khiến đầu đ/ập vào góc bàn.

Đáng tiếc là dù hắn ch*t, mẹ tôi vẫn không qua khỏi.

Nguyên nhân sâu xa khiến gã khốn đó động thủ đêm ấy, là bởi khi mẹ mời Giang Tự đến nhà ăn tối, chàng trai ngang tàng kia đã lớn tiếng đe dọa con thú đội lốt người.

Tôi biết Giang Tự muốn bảo vệ chúng tôi, nhưng lại đúng lúc tên khốn ấy say xỉn.

Hắn vốn đã bức bối vì bị Giang Tự áp đảo, đêm đó vừa say lại bị đe dọa nên càng đi/ên cuồ/ng.

Sau này tôi từng thử h/ận Giang Tự. Nhưng tôi hiểu xuất phát điểm của anh ấy là tốt, và thực sự đã giúp đỡ chúng tôi. Trong chuỗi ngày đen tối ấy, chính anh ấy là người cùng tôi bước qua.

Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhắc đến gia đình bất hạnh của tôi, duy chỉ anh ấy không được lấy nó làm trò đùa. Bởi tôi đã từng tin tưởng, yêu thương anh ấy.

Xét cho cùng, bất hạnh của tôi cũng có phần đóng góp của anh ấy.

Nên khi anh lấy nỗi đ/au của tôi làm trò tiêu khiển kể cho Trần Chi và đám công tử kia nghe, đã định sẵn kết cục thương đ/au cho cả hai.

18

Những ngày đầu sau ly hôn, Giang Tự gần như không nhớ nổi mình đã sống ra sao. Hắn ngày say đêm triền miên trong cơn mê.

Chỉ nhớ có một lần say xỉn chạy ra từ quán bar, suýt đ/âm vào một người.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm