Tiếng mõ ngừng, nhà sư mở cửa.

Nhìn thấy quán trọ tan hoang cùng tôi mệt mỏi rã rời.

Chắp tay niệm: "A Di Đà Phật, thí chủ vất vả rồi, yêu m/a đã lui?"

Tôi gật đầu: "Đa tạ đại sư vừa rồi phối hợp."

Nhà sư nhìn những th* th/ể kia, mặt lộ vẻ bi ai, "Tham sân si mạn nghi, đều là ng/uồn khổ, thí chủ đã cố hết sức."

20

Chuyện về sau lại có chút phiền phức.

Đối mặt với hiện trường thảm khốc, chúng tôi đồng thanh khẳng định là thú hoang tấn công.

Cảnh sát dù nghi ngờ, nhưng khi khám nghiệm hiện trường quả nhiên phát hiện lông thú và vết chân lớn.

Thêm vào đó nơi này vốn đã hẻo lánh hoang sơ.

Cuối cùng vụ án được khép lại với kết luận: bị thú hoang tấn công, nhiều người thiệt mạng.

Minh Nguyệt quán trọ tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.

Hướng dẫn viên Vương do tự ý sắp xếp cho Quách Mỹ Nguyệt cùng con trai ở lại, phải chịu trách nhiệm chính.

Anh ta bị công ty du lịch sa thải, đồng thời bồi thường một phần.

Con trai Quách Mỹ Nguyệt được cha ruột đón về.

Nhà sư trước khi đi tặng tôi một quyển kinh thủ sao.

"Thí chủ mang vác trọng trách, thực chẳng dễ dàng, quyển kinh này có thể giúp tĩnh tâm."

Tôi nhận lấy.

Kinh doanh quán trọ này, thực sự mệt mỏi.

Trong thời gian đóng cửa, tôi gia cố lại trận pháp.

Đặc biệt là hướng cầu treo và núi sau, tăng cường cấm chế phòng ngừa Đát Lăng.

Đồng thời, tôi cũng nghiền ngẫm di cảo sư phụ để lại.

Tìm ki/ếm phương pháp cân bằng mối qu/an h/ệ với những người hàng xóm đặc biệt này.

Cứng rắn mãi không phải kế lâu dài.

21

Đoàn người họ vừa đến thôn làng, lại leo đoạn đường núi mới tới được quán trọ.

"Quy cũ xưa" vẫn giữ nguyên.

Hơn nữa trên trang đặt phòng tôi dùng chữ đỏ đậm ghi rõ:

"**Quán nhỏ tọa lạc nơi rừng sâu, tồn tại yếu tố thiên nhiên khó lường, xin miễn tiếp đón trẻ nhỏ. Điều kiện hạn chế, chỉ phục vụ đồ chay, không thể chấp nhận xin đừng đặt trước.**"

Thỉnh thoảng, đêm trăng tròn, Cô Thu vẫn tới xin trà uống.

Q/uỷ Vẽ Da cũng đến ăn nhờ bữa cơm.

Chúng tôi tâm chiếu bất tuyên, không nhắc tới chuyện đêm đó nữa.

Còn Đát Lăng, không thấy bóng dáng nơi quán trọ.

Nhưng tôi biết, hắn vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong núi.

Màn đêm tựa nước.

Đèn lồng Minh Nguyệt quán trọ lại sáng lên.

Gió núi luồn qua hiên nhà.

Mang theo hương cỏ cây.

Những tang thương k/inh h/oàng ấy đều đã lùi xa.

Bỗng tôi thấy nhớ ông lão ấy.

Chuông gió dưới mái hiên khẽ ngân, như đang đáp lời.

Mãi sau tôi mới nhận ra.

Hỏng rồi.

M/ộ ông lão lại bị đào lên!

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
2 GƯƠNG BÓI Chương 25
4 Bái Thủy Thần Chương 21
8 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
9 Thế Hôn Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm