Bạn tôi là một bác sĩ t/âm th/ần, anh ấy từng kể cho chúng tôi nghe về vài ca bệ/nh như thế này.
**Ca 1: Người Phụ Nữ Trốn Trong Nhà Tôi**
Mấy năm trước, khám bệ/nh online rất thịnh hành. Bạn tôi - Lão Trình cũng đăng ký một tài khoản trên nền tảng sau khi x/á/c minh chuyên môn, lúc rảnh rỗi nhận khám online ki/ếm thêm chút tiền tiêu vặt.
Một buổi tối sau khi nhậu xong, đang đợi taxi bên đường, anh ta kể cho tôi nghe một chuyện như thế này.
Trưa hôm đó, trong giờ nghỉ trưa, hệ thống đột nhiên gửi cho anh ta một ca khám online. Tên tài khoản đối phương là Tiểu Kỳ, thông tin hiển thị là một bé gái mười lăm tuổi.
Tiểu Kỳ: Bác sĩ ơi, cháu cảm thấy dạo này mình hay bị ảo giác.
Lão Trình: Cháu có đang dùng loại th/uốc nào không, đặc biệt là th/uốc an thần?
Tiểu Kỳ: Dạ không ạ, cháu không uống bất cứ thứ gì.
Lão Trình: Vậy những ảo giác cháu nói đến cụ thể là gì?
Tiểu Kỳ: Cháu nghi trong nhà mình có một người đang trốn, một người phụ nữ.
Lão Trình: Là cảm giác có người trong nhà, hay cháu thực sự nhìn thấy?
Tiểu Kỳ: Cháu nhìn thấy tận mắt ạ.
Lão Trình: Cụ thể thế nào, kể chi tiết cho bác nghe nào.
Tiểu Kỳ: Nhà cháu thuê một căn nhà cấp bốn trong khu ổ chuột. Bố cháu làm việc xa nhà, ở nhà chỉ có cháu và mẹ. Bình thường cháu đều ngủ chung với mẹ.
Lão Trình: Cháu không có phòng riêng phải không?
Tiểu Kỳ: Có ạ, nhưng cháu thích ngủ với mẹ hơn, như vậy sáng mẹ gọi cháu dậy đi học cũng tiện.
Lão Trình: Được rồi, cháu tiếp tục đi.
Tiểu Kỳ: Phòng ngủ lớn của mẹ nằm ngay cạnh nhà vệ sinh, giữa hai phòng có một cửa sổ nhỏ xíu. Tối hôm đó sau khi tắt đèn, đã rất khuya rồi, cháu trở mình trên giường thì nhìn thấy trên cửa sổ nhỏ nhà vệ sinh có in hình một khuôn mặt người.
Lão Trình: Cháu nhìn rõ không, có thể nào do cháu mơ màng trước khi ngủ nên nhìn nhầm không?
Tiểu Kỳ: Đêm đó trăng sáng lắm, cháu nhìn thấy rõ ràng. Đó là khuôn mặt một người phụ nữ, trắng bệch, mặt còn nổi đầy mụn, giống như mấy bạn nữ tuổi dậy thì bị mụn trứng cá vậy. Mặt cô ta dán sát cửa sổ, đôi mắt trợn ngược nhìn thẳng về phía trước, bất động.
Lão Trình: Có phải mẹ cháu đi vệ sinh đêm, cháu nhìn qua kính không rõ không?
Tiểu Kỳ: Lúc đó cháu cũng nghĩ vậy nên quay người lại, nhưng mẹ đang nằm ngủ ngay bên cạnh cháu.
Lão Trình: Thế cháu không sợ sao?
Tiểu Kỳ: Sao mà không sợ được ạ? Cháu lập tức chui vào chăn, từ từ quay người lại nhìn về phía cửa sổ nhỏ. Vừa nhìn đã thấy mặt người phụ nữ vẫn ở đó, nhưng lần này cô ta đã nghiêng mắt nhìn xuống cháu.
Lão Trình: Cháu không nói với mẹ sao?
Tiểu Kỳ: Lúc đó cháu sợ đến mức không dám cử động, chỉ có thể đối mặt với người phụ nữ ấy. Cháu thò tay từ trong chăn ra chọc nhẹ vào mẹ, nhưng không hiểu sao dù tôi chọc thế nào mẹ cũng không phản ứng.
Lão Trình: Sau đó thì sao?
Tiểu Kỳ: Cháu cứ thế nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, nhưng dần dần cảm thấy buồn ngủ, một lúc sau thì thiếp đi.
Lão Trình: Cháu ngủ mất rồi?
Tiểu Kỳ: Vâng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cháu kể chuyện này cho mẹ nghe. Mẹ cũng rất sợ hãi, hai mẹ con cùng vào nhà vệ sinh kiểm tra nhưng chẳng thấy ai.
Lão Trình: Vậy nên cháu nghĩ mình bị ảo giác?
Tiểu Kỳ: Đúng ạ. Mẹ bảo cháu gặp á/c mộng, nhưng cháu chắc chắn lúc đó mình tỉnh táo. Khuôn mặt người phụ nữ cháu nhìn thấy rõ mồn một, không thể là mơ được.
Lão Trình: Ừm, đúng là có chút kỳ lạ. Về sau còn xuất hiện triệu chứng tương tự không?
Tiểu Kỳ: Không phải tương tự, người phụ nữ ấy vẫn luôn ở đó.
Lão Trình: Luôn ở đó? Ý cháu là sao?
Tiểu Kỳ: Ngay đêm hôm sau, cháu không dám ngủ với mẹ nữa vì sợ lại nhìn thấy người phụ nữ sau cửa sổ nhỏ.
Lão Trình: Cháu từng nói mình có phòng riêng mà.
Tiểu Kỳ: Vâng nên đêm thứ hai cháu về phòng mình ngủ, còn cẩn thận khóa cửa lại. Đang ngủ giữa đêm, cháu tự nhiên tỉnh giấc.
Lão Trình: Cháu lại thấy cô ta, phải không?
Tiểu Kỳ: Vâng. Người phụ nữ đêm trước đang ngồi xổm dưới bàn học cạnh giường cháu, mặt vẫn trắng bệch đầy mụn, tóc đen xõa sau lưng, co rúm người dưới bàn, ngẩng mặt nhìn chằm chằm về phía trước.
Lão Trình: Thật lòng mà nói, tôi cũng thấy hơi rùng mình rồi đấy.
Tiểu Kỳ: Lúc đó cháu suýt khóc vì sợ, nhưng không dám kêu, cũng không dám động đậy. Cô ta ở quá gần, cháu sợ nếu phát hiện mình tỉnh giấc, cô ta sẽ từ dưới bàn bò ra lao vào cháu.
Lão Trình: Sau đó thì sao?
Tiểu Kỳ: Cháu cứng đờ trên giường, nheo mắt liếc nhìn người phụ nữ. Cô ta chỉ ngồi xổm đó, ôm đầu gối, mặc đồ trắng, bất động.
Lão Trình: Rồi cháu lại ngủ tiếp?
Tiểu Kỳ: Không không! Đúng lúc cháu nhìn cô ta thì có chiếc xe chạy qua ngoài đường, đèn pha chiếu qua cửa sổ lóe lên. Khi cháu nhìn lại phía dưới bàn học, người phụ nữ đã biến mất.
Lão Trình: Biến mất? Trong chớp mắt?
Tiểu Kỳ: Đại khái là thế ạ. Lúc đó cháu sợ quá chỉ muốn tìm mẹ, liền ngồi dậy khỏi giường. Nhưng dưới đất tối quá, cháu đành dò dẫm tìm dép bằng chân.
Lão Trình: Khoan đã, cháu vừa nói mình đã khóa cửa. Nếu, giả sử thôi, nếu người phụ nữ này có thật...
Tiểu Kỳ: Cháu hiểu ý bác. Nếu cô ta không phải ảo giác, thì lúc đó chắc chắn vẫn đang trong phòng cháu. Nơi duy nhất có thể trốn trong phòng là gầm giường.
Lão Trình: Nhưng lúc đó cháu đã ngồi dậy rồi.
Tiểu Kỳ: Vâng. Chỉ khi ngồi dậy tìm dép, cháu mới nghĩ đến điều này. Lập tức cháu không dám động đậy nữa, từ từ dịch người về phía trước, cố nhìn xuống gầm giường nơi chân mình đang đặt.
Lão Trình: Cô ta ở đó à?
Tiểu Kỳ: Không ạ, cháu không thấy cô ta. Ngay sau đó cháu tìm thấy dép, bước xuống giường mở cửa, không dám chần chừ thêm một giây.