Mộng Điệp: Khán giả không thấy được nội dung trò chuyện của chúng ta, họ chỉ thấy tôi đang dùng điện thoại.
Lão Trình: Vậy nếu tôi đột nhiên hét lên rằng thế giới này là giả thì sao?
Mộng Điệp: Vô ích thôi, tôi là nhân vật chính, khán giả chỉ thấy những cảnh quay về tôi, hoặc nói đúng hơn là chỉ thấy những phân cảnh liên quan đến kịch bản. Anh chỉ là vai quần chúng, khán giả không thấy anh đâu.
Lão Trình: Ờ... vậy tất cả mọi người trên thế giới này đều là diễn viên, cô là nhân vật chính, còn những người khác đều là vai phụ?
Mộng Điệp: Còn rất nhiều vai phụ nữa.
Lão Trình: Ai là vai phụ?
Mộng Điệp: Nhiều lắm, ví dụ như bạn bè, người thân của tôi, những người xuất hiện thường xuyên đều là vai phụ.
Lão Trình: Được rồi, nếu tất cả đều là diễn viên, tại sao tôi chưa từng thấy kịch bản? Hay nói cách khác, tại sao chỉ mình cô nghĩ mình đã đọc kịch bản của thế giới này? Với lại việc cô đang trò chuyện với tôi liệu có phải cũng là tình tiết phim? Nữ chính của bộ phim tồi nào lại đi tìm bác sĩ tư vấn xem mình có đang sống trong phim không chứ?
Mộng Điệp: Bởi vì trong bộ phim này, chỉ mình tôi tỉnh ngộ.
Lão Trình: Tôi không hiểu lắm.
Mộng Điệp: Anh có thể hiểu thế này: sau khi bộ phim hoàn thành, tất cả các anh sẽ hoàn toàn trở thành nhân vật mình đóng vai, sống trong thế giới ảo bị kiểm soát bởi cốt truyện phim.
Lão Trình: Vậy tại sao chỉ mình cô tỉnh ngộ, còn những người khác thì không?
Mộng Điệp: Tôi không biết, nhưng sự thật là tôi đã tỉnh ngộ. Tôi nhận ra thế giới này là hư cấu, mọi thứ xảy ra ở đây chỉ là cốt truyện do biên kịch tạo ra.
Lão Trình: Vậy trong mắt cô, tôi chỉ là vai quần chúng thôi à?
Mộng Điệp: Đúng vậy. Hiện tại khán giả chỉ thấy tôi ngồi trên ghế xem điện thoại, còn việc tôi đang đọc tin tức, đọc tiểu thuyết hay trò chuyện với anh đều không quan trọng.
Lão Trình: Vậy tại sao cô lại tìm một vai quần chúng hư cấu trong phim để tư vấn khám bệ/nh?
Mộng Điệp: Vì tôi muốn biết liệu trong phim này có ai khác tỉnh ngộ không. Thế nên tôi phải tranh thủ mọi thời gian liên lạc với người ngoài. Anh là bác sĩ trực tuyến thứ 14 tôi tư vấn, rõ ràng tất cả các anh đều không tin tôi, các anh đều chưa tỉnh ngộ.
Lão Trình: Cô không phải là nhân vật chính sao? Chẳng phải muốn làm gì thì làm?
Mộng Điệp: Tất nhiên là không. Chính vì là nhân vật chính, tôi luôn phơi bày trước ống kính, nên mọi hành động đều phải tuân theo kịch bản. Tôi không thể tùy tiện nói chuyện với người lạ, không thể làm bất cứ điều gì lệch khỏi kịch bản.
Lão Trình: Nếu cô làm điều trái kịch bản thì sao?
Mộng Điệp: Đạo diễn sẽ hô 'c/ắt'.
Lão Trình: ...Hô 'c/ắt' xong thì sao?
Mộng Điệp: Đương nhiên là quay lại cảnh đó, thời gian thế giới này sẽ quay ngược trở lại, cho đến khi các nhân vật quan trọng trước ống kính diễn xong phân cảnh theo đúng kịch bản và đạo diễn hài lòng.
Lão Trình: Cô thử đứng dậy nhảy vũ điệu Khoa Mục 3 đi, để tôi xem thời gian quay ngược thế nào.
Mộng Điệp: Anh không thể cảm nhận được đâu. Với các vai phụ khác, mọi thứ đều liền mạch, những cảnh quay hỏng sẽ không xuất hiện trong ký ức của anh.
Lão Trình: Ông đạo diễn mà cô nói có thật không? Cô từng gặp ông ta chưa?
Mộng Điệp: Đương nhiên là có thật, nhưng đạo diễn tồn tại ở thế giới thực, không phải trong bộ phim mà chúng ta đang sống.
Lão Trình: Thế còn cô? Ở thế giới thực kia, chắc hẳn cô là ngôi sao lớn nhỉ?
Mộng Điệp: Tôi không biết. Tôi chỉ phát hiện ra thế giới chúng ta đang sống là một bộ phim, chứ không phải xuyên vào phim này. Tôi và anh đều là nhân vật trong phim, chỉ có ký ức về thế giới này mà thôi.
Lão Trình: Nói về bộ phim này đi. Thể loại gì vậy? Chắc không phải khoa học viễn tưởng, tôi chưa từng thấy phi thuyền ngoài hành tinh nào cả.
Mộng Điệp: Tất nhiên không phải, đây là phim truyền cảm hứng.
Lão Trình: Vậy với tư cách nữ chính, cuộc sống của cô hẳn rất ly kỳ?
Mộng Điệp: Không đâu, cuộc sống tôi rất bình lặng, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn đi làm rồi về nhà.
Lão Trình: Cô nghĩ có bộ phim nào nhàm chán thế không?
Mộng Điệp: Một bộ phim chỉ dài khoảng hai tiếng, làm sao ghi lại từng phút từng giây cuộc đời tôi? Trong phim chính thức, chỉ cần một cảnh c/ắt là có thể lướt qua mấy ngày tẻ nhạt này. Khán giả chỉ thấy những gì cốt truyện cần họ thấy.
Lão Trình: Cô không thấy lời mình mâu thuẫn sao?
Mộng Điệp: Sao anh lại nói vậy?
Lão Trình: Cô vừa nói là với tư cách nhân vật chính, cô luôn lộ diện trước ống kính nên không thể làm gì ngoài kịch bản.
Mộng Điệp: Đúng thế.
Lão Trình: Giờ cô lại nói những tình tiết không quan trọng chỉ cần một cảnh c/ắt là bỏ qua được.
Mộng Điệp: Phải, ý tôi là vậy.
Lão Trình: Vậy trong những cảnh bị c/ắt đó, những khoảng thời gian không liên quan đến cốt truyện, lẽ ra cô có thể làm điều mình muốn chứ? Dù sao khán giả cũng không thấy, cũng không ảnh hưởng gì đến phim.
Mộng Điệp: Bác sĩ, anh có hiểu phim được quay thế nào không?
Lão Trình: Tôi là bác sĩ, không phải đạo diễn.
Mộng Điệp: Anh nghĩ đạo diễn sẽ quay những cảnh không liên quan đến cốt truyện sao? Ví dụ trong một bộ phim, cảnh trước là nam chính thi đỗ đại học, cảnh sau là nam chính tốt nghiệp. Đạo diễn chỉ cần cho khán giả biết nhân vật chính học xong đại học, lẽ nào phải quay từng ngày nam chính lên lớp học tập?
Lão Trình: Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Trong khoảng thời gian khán giả không thấy, tại sao cô vẫn không thể làm điều mình muốn?
Mộng Điệp: Vì đạo diễn không quay những cảnh đó.
Lão Trình: Ý cô là sao?
Mộng Điệp: Đơn giản là đạo diễn không quay những đoạn thời gian bị c/ắt đó.
Lão Trình: Tức là thời gian ở thế giới này bị đ/ứt g/ãy, phải không?
Mộng Điệp: Chuẩn không cần chỉnh, ý tôi là vậy đó.