Tôi sinh ra đã mang khuôn mặt lạnh lùng.
Bạn học bảo tôi giả tạo cao ngạo, ba mẹ than phiền tôi khó hòa nhập.
Chỉ có Tần Từ ngày ngày bám riết lấy tôi, vẫy đuôi gọi í ới:
"Cậu thích tớ."
"Không dạy kèm ai khác chỉ dạy mình tớ, rõ ràng là cậu thích tớ."
"Thôi không cần tỏ tình vòng vo nữa, tớ đồng ý làm bạn trai cậu đây!"
Tôi vừa há miệng định nói, cậu ta đã biến mất như chớp.
Đuổi theo định giải thích, lại nghe thấy cậu huênh hoang với đám bạn:
"Cô ấy mặt lạnh, tớ mặt dày! Hai đứa đích thực là trời sinh một đôi!"
Tôi: ?
Đám bạn: ?
1
Tôi sinh ra đã mang khuôn mặt lạnh lùng.
Từ nhỏ đã thường xuyên nghe người khác hỏi:
"Sao không cười một cái đi?"
"Có chuyện gì buồn à?"
"Nhà không đối xử tốt với em sao? Ngày ngày làm mặt lạnh cho ai xem?"
Lúc đầu, tôi còn chịu khó làm theo.
Gắng gượng nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích bản thân không buồn, không cười là do bẩm sinh.
Nhưng lặp lại nhiều lần.
Tôi dần hiểu ra hàm ý châm chọc trong những câu hỏi đó.
Tôi mệt rồi.
Khi lại bị chòng ghẹo.
Tôi chọn cách phớt lờ.
Bạn học bắt đầu vô tư bảo tôi giả tạo cao ngạo.
Gia đình lấy cớ "vì tôi tốt" để giáo huấn.
Tôi vẫn không phản ứng.
Thế là họ tức gi/ận c/ắt hết tiền sinh hoạt.
Lý sự rằng tôi cần được dạy dỗ nghiêm khắc.
Đói meo suốt ba ngày, hoa mắt đến mức định gặm sách.
Một người đàn ông tuấn tú mặc vest xuất hiện trước mặt tôi.
Nở nụ cười lịch sự:
"Ôn Viên, thủ khoa khối lớp 12 phải không?"
2
Tôi ôm chiếc hamburger ăn ngấu nghiến.
Ly coca được đẩy tới trước mặt: "Cần gọi thêm gì không?"
Tôi lắc đầu.
Nuốt miếng bánh cuối cùng, cơ thể dần ấm lại, đầu óc tỉnh táo hơn.
Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt - dáng ngồi thẳng thớm, hai tay đan nhau đặt trên bàn.
Ánh mắt luôn giữ nụ cười ôn hòa.
"Tiểu thư Ôn, cô thấy đề nghị của tôi thế nào?"
"Nếu thấy phù hợp, tôi có thể trả trước học phí tháng này ngay."
"Nếu Tần Từ thi đậu cao đẳng, tôi sẽ thưởng thêm năm trăm triệu cảm ơn."
Tần Phong vừa tiết lộ, tôi không phải người đầu tiên anh tìm.
Hai người trước nghe danh Tần Từ đã bỏ chạy mất dép.
Tôi đâu không biết Tần Từ.
Trong đám du côn trường tôi, thằng rực rỡ nhất với mái tóc nhuộm cầu vồng chính là cậu ta.
Nhà họ Tần giàu có thế lực, tặng cả tòa nhà cho trường cũng chẳng chớp mắt.
Tần Từ chỉ cần không gi*t người phóng hỏa trong trường thì mọi chuyện đều có người dẹp.
Không đến đường cùng, chẳng ai muốn dây vào cậu ta.
Nhưng giờ đây, không còn tiền sinh hoạt, tôi thực sự cần tiền để sống.
Không chút do dự.
Tôi gật đầu: "Đồng ý."
Tần Phong đưa một phong bì, hai mươi tờ đỏ tươi: "Học phí tháng này, tháng sau tôi sẽ gửi trước một tuần."
Trước khi chia tay.
Nhìn vị tổng giám đốc lịch lãm này, không sao gắn với hình ảnh "đại ca" nổi tiếng khắp trường.
Tôi không nhịn được hỏi:
"Anh thật sự là anh ruột Tần Từ?"
Tần Phong dừng tay đẩy cửa, mặt lịch sự bỗng co gi/ật:
"Tôi ước là anh họ."
3
Buổi dạy kèm định vào cuối tuần, Tần Từ không ở ký túc xá, hẹn tại nhà riêng.
Tôi theo địa chỉ Tần Phong cho, tìm đến nhà Tần Từ.
Trong phòng tắm vang tiếng nước chảy rào rào.
Tôi dừng bước, ngồi xuống ghế sofa.
Lấy từ cặp ra bộ đề chuẩn bị trước, định kiểm tra trình độ cậu ta.
Tiếng nước ngừng, cửa mở.
Tôi vội đứng dậy tự giới thiệu:
"Chào Tần Từ, tôi là gia sư anh trai mời cho... - Sao cậu không mặc đồ?!"
Tần Từ quấn chiếc khăn tắm ngang hông.
Để ng/ực trần [kh/ỏa th/ân], lững thững đi tới trước mặt tôi.
Nheo mắt nhìn tôi, cười nhếch mép:
"Gia sư?"
Bỗng trở giọng lạnh lùng:
"Dù cô xinh thật đấy! Nhưng dạy cái gì cũng vậy, tao không cần!"
"Cút xéo ngay không thì đừng trách!"
Vừa định xách cặp bỏ chạy.
Lại nhớ lời Tần Phong:
"Trước đây chúng tôi từng mời nhiều gia sư, đều bị nó lừa phỉnh đuổi đi."
"Đừng thấy nó hung dữ vậy, thực ra ở nhà thấy con gián cũng hét mách mẹ, cô cứ mặc sức dạy dỗ."
Tôi từ từ quay lại.
Đối diện Tần Từ.
Tần Từ không ngờ tôi không chạy, tiến hai bước, mũi cao gần chạm mặt tôi:
"Bảo cút không nghe hả?"
Tính tình Tần Từ tuy ngỗ ngược.
Nhưng gương mặt lại cực kỳ ưa nhìn.
Không hiểu sao.
Tôi giơ tay vỗ nhẹ vào mông tròn trịa dưới khăn tắm, thốt lên:
"Ê, mông đầy đặn đấy."
Tần Từ đông cứng tại chỗ.
4
Tôi véo vành tai đang bỏng rát.
Lóng ngóng lấy bộ đề vừa cất ra, đặt lên bàn: "À này, Tần... Tần Từ, cậu làm thử đề này trước đi."
Vừa định chỉnh lại đệm ngồi.
Tay chạm phải hơi ấm.
Tần Từ quay lại nhìn tôi đầy kinh ngạc, giọng nói vỡ oà:
"Tao còn chưa đuổi mà mày đã sờ à!"
Cậu ta gào lên.
Tôi cũng bực mình, vừa định cãi lại.
Chợt nhớ hai triệu trong túi.
Nghĩ đến bát canh trứng toàn rong biển không trứng trong căng tin, toàn thân run lên.
Không có tiền chỉ uống thứ đó, uống thêm chắc từ Ôn Tròn thành Ôn Dẹt mất.
Câu nói đến cổ họng bỗng biến thành:
"Không làm bài thì tôi sờ tiếp! Tôi thích sờ mông người khác lắm! Đuổi tôi đi là tôi sẽ đuổi theo sờ mông cậu khắp trường!"
Sợ không đủ u/y hi*p.
Tôi ngoảnh lại trừng mắt.
"..."
Tần Từ gi/ật mình, vội kéo tấm đệm ngồi phịch xuống đối diện.
Gãi đầu tóc cầu vồng, cầm bút lên càu nhàu:
"Tao gh/ét tiếng Anh nhất."