Chỉ vì câu nói đó mà anh lại nghiêm túc tin vào.
"Anh đúng là đồ ngốc."
Tôi cũng vậy.
Tôi lẽ ra nên sớm nhận ra mình thích anh.
Anh cũng thế.
Anh lẽ ra nên sớm nhận ra tôi thích anh.
Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Cố Tự định nói thêm điều gì đó, tôi mỉm cười hôn lên môi anh.
Nước mắt anh, nước mắt tôi hòa làm một.
Hai thành một.
17.
Nằm trong vòng tay Cố Tự.
Cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của anh.
Bà ngoại ơi,
Hình như cháu đã cảm nhận được rồi.
18.
Yêu Cố Tự rồi.
Vào một ngày bình thường,
Cố Tự, một bó hoa, một chiếc nhẫn,
Và một câu:
"Con đồng ý."
19.
Hồi ức về Tiểu Niên và Cố Tự nhỏ—
Tuổi thơ Cố Tự nhỏ thật đáng thương.
Gần nửa tuổi thơ cậu trôi qua trong trại mồ côi.
Còn Tiểu Niên có tuổi thơ hạnh phúc ngập tràn.
Lúc ấy bố mẹ cậu rất yêu thương nhau, gia đình viên mãn.
Tiểu Niên nhỏ với đôi lông mày cong cong như trăng lưỡi liềm, mái tóc mềm mại như nhung, chóp mũi tròn đỏ hồng.
Tuổi thơ của hai đứa trẻ khác biệt một trời một vực.
Nhưng số phận đã cho họ gặp nhau.
Vào một ngày hè nắng đẹp.
Cố Tự nhỏ ngồi trên bập bênh công viên, nhìn lũ bạn cùng trại tranh nhau que kem.
Cậu không thích đồ ngọt dính dính.
Nên cậu thong thả đung đưa chân, ngắm nhìn.
Tiểu Niên đang chạy tung tăng với chú cún trên bãi cỏ, thi thoảng vấp ngã lại ngửa mặt cười toe toét, đáng yêu khiến người ta chỉ muốn bẹo má.
Tiểu Niên nhìn thấy một bạn nhỏ đang ngồi một mình.
Trông thật cô đơn.
Những đứa trẻ khác đều cầm kem ngon lành.
Tiểu Niên năn nỉ mẹ m/ua hai chiếc kem vị dâu.
"Anh ơi, em mời anh ăn nhé."
Cố Tự nhìn Tiểu Niên trước mặt,
Chưa kịp từ chối.
Tiểu Niên đã dúi thẳng kem vào miệng cậu.
"Vị dâu đó, ngon tuyệt cú mèo."
Lần đầu tiên Cố Tự thấy thứ ngọt lịm này lại ngon đến thế.
Từ đó, cả hai có người bạn thân đầu tiên trong đời.
Từ Tiểu Niên và Cố Tự nhỏ,
Đến Niên và Tự thời cấp hai.
Họ luôn là tri kỷ của nhau.
Cho đến khi, Cố Tự được gia tộc họ Cố đón về.
Cho đến khi, bố Tiểu Niên bỏ theo người phụ nữ khác.
Cuộc sống của Niên và Tự rẽ sang hai ngả.
Nhưng số phận lại cho họ gặp lại.
Vẫn vào một ngày hè nắng đẹp.
"Chào cậu, mình là bạn cùng phòng, Cố Tiểu Niên."
"Cố Tự."
Số phận cho họ vài lần gặp gỡ, nhưng cũng trêu đùa họ.
Thế nhưng quanh co khúc khuỷu, họ vẫn về bên nhau.
Người chưa kịp nói lời tạm biệt ắt sẽ gặp lại.
Người yêu nhau ắt sẽ thành đôi.
20.
Không đơn giản như lời Cố Tự kể.
Bị ép ra nước ngoài, phát hiện mình bệ/nh nên đi khám.
Thế là biệt tích một năm, không một tin tức.
Cha Cố Tự có vô số con riêng, nên thêm hay bớt một Cố Tự cũng chẳng sao.
Nhưng mẹ cậu chỉ có mỗi mình cậu, bà đặt hết hy vọng lên Cố Tự.
Khi phát hiện con trai vì một chàng trai mà làm chuyện đi/ên rồ, bà t/át Cố Tự một cái thật mạnh.
Không giống vài cái t/át của Tiểu Niên, Cố Tự nuốt m/áu đầy miệng vào trong.
"Con muốn chơi bời mẹ hiểu, nhưng đừng quá đà."
"Con yêu anh ấy."
Nhìn bộ dạng của con, bà Cố bật cười.
"Yêu?"
Bà đưa Cố Tự ra nước ngoài, thuê vệ sĩ giám sát 24/24, mời bác sĩ tâm lý.
Thôi miên. Sốc điện.
Cố Tự cũng cảm thấy hình bóng Tiểu Niên trong lòng mình dần phai mờ.
Một năm sau, đúng như bà Cố mong muốn, Cố Tự giải quyết hết đám con riêng và cả cha mình, tiếp quản tập đoàn họ Cố.
Rồi tự tay đưa mẹ vào viện t/âm th/ần.
Bà Cố gào thét:
"Tại sao?"
"Con yêu anh ấy."
-Hết-