“Tình cảm con người quá mong manh và ngắn ngủi, chẳng bằng lòng thủy chung của loài vật.”

“Anh đã chọn em, thì sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”

Giọng Ôn Dự nghe trống rỗng, xa vời vợi.

“Vĩnh viễn là bao xa?”

Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Là khi anh ch*t đi, thịt xươ/ng hóa thành tro bụi, nhưng vẫn chưa quên được em.”

“Dù anh có thành tro bụi, em vẫn nhớ anh.”

Người Ôn Dự tỏa mùi hương dịu nhẹ, thân nhiệt anh thấp hơn tôi nhưng vô cùng dễ chịu. Một cảm giác an toàn kỳ lạ lan tỏa.

Anh thì thầm:

“Em cũng không phải là kẻ không ai cần đến.”

Tôi biết điều đó.

9

Để bảo vệ Ôn Dự, tôi cùng anh vào chung trường học.

Không ngoài dự đoán, tôi gặp lại đứa con riêng.

Đứa con riêng tên Ôn Kỳ.

Vết thương trên trán nó đã lành, để lại s/ẹo hồng lẫn dưới mái tóc. Ánh mắt nó nhìn Ôn Dự đầy h/ận th/ù, còn nhìn tôi thì đầy sợ hãi.

Thì ra vậy, Ôn Dự không đ/á/nh nó nên nó h/ận. Tôi đ/á/nh nó nên nó sợ.

Kẻ yếu thường bị b/ắt n/ạt.

Ôn Dự của tôi tựa đóa hoa mong manh khiến người ta thèm khát.

Chương trình trường quốc tế quá khó, tôi không theo kịp. Tôi luôn bận rộn với cuộc chiến giữa tôi và Ôn Kỳ.

Nó nói x/ấu Ôn Dự, tôi t/át vào miệng nó.

Nó chỉ mặt Ôn Dự, tôi đ/á vào chân nó.

Nó bỏ tiền thuê lũ đàn em, chúng tôi thường xuyên đ/á/nh nhau.

Mỗi lần xong việc đều bị gọi phụ huynh.

Nó có tiền, tôi không có, nhưng tôi có Ôn Dự - người luôn lo mọi chuyện.

Ôn Dự vừa bôi th/uốc cho tôi vừa nhíu mày:

“Từ nay không được đ/á/nh nhau nữa.”

Tôi áp má vào lòng bàn tay anh, làm bộ thảm thiết:

“Không được, em không nhịn nổi mà.”

Chẳng hiểu sao, cứ nhìn thấy Ôn Kỳ là tôi muốn đ/á/nh. Như kiểu nó nhìn thấy Ôn Dự là muốn khiêu khích.

Ôn Dự thở dài:

“Đông người thì chạy, đừng liều mạng.”

Anh chọc vào đầu tôi:

“Cái này dùng để suy nghĩ, không phải để hứng đ/ấm.”

Cuối kỳ, Ôn Dự đứng nhất với điểm tuyệt đối. Tôi và Ôn Kỳ giành nhau vị trí áp chót rồi lại đ/á/nh nhau.

Lần này đến ông ngoại cũng bị kinh động.

Ông ngoại đón tôi về, đưa Ôn Dự đi chỗ khác. Ông nhìn tôi thở dài:

“Đánh nhau cũng phải có trí tuệ.”

“Đánh xong phải không để lại chứng cứ.”

Tôi ngơ ngác:

“Trong nhà vệ sinh không có camera.”

“Ừ.”

10

Kỳ nghỉ, Ôn Dự kèm tôi học. Giọng anh dịu dàng đến mức vừa nghe đã buồn ngủ. Mỗi lần tôi thiếp đi, lại nghe tiếng thở dài đầy nuông chiều.

Bàn tay mát lạnh đặt lên má tôi. Thật dễ chịu, tôi cứ thế áp mặt vào, chìm vào giấc mơ đẹp.

Tôi thích học đ/á/nh nhau với vệ sĩ dưới lầu. Chủ đề này khiến tôi tỉnh táo lạ thường.

Khi năm học mới bắt đầu, tôi không đối đầu trực diện với Ôn Kỳ nữa.

Nó ch/ửi bới, tôi bịt tai Ôn Dự.

Khi nó vào nhà vệ sinh một mình, tôi dội nước bẩn lên đầu nó.

Nó bỏ gián vào cặp Ôn Dự, tôi thả rắn vào buồng vệ sinh của nó.

Nó sợ đến mức ị ra quần, hôi thối cả lớp. Nó ra tay trước nên mất lý, tôi “tự vệ” bằng một cú đ/ấm khiến nó tè ra quần.

Thi cử, nó vẫn đội sổ. Tôi đã leo lên vị trí áp chót thứ 200.

Ôn Dự dọa nếu môn Toán còn 6 điểm sẽ không cho tôi ngủ chung phòng.

Không còn cách nào khác, để bảo vệ Ôn Dự, tôi phải học bằng mọi giá.

Ôn Dự được 120 vì đề chỉ có thế. Tôi được 60 vì đã cố hết sức. Còn Ôn Kỳ được 5 điểm vì nó đúng là thằng đần.

Tiểu tam đến xin chuyển trường cho Ôn Kỳ, khăng khăng cho rằng con trai bị bạn x/ấu lôi kéo. Bà ta nói câu này trong khi mắt không rời Ôn Dự.

Vấn đề này liên quan đến di truyền: Ôn Dự giỏi giang nhờ gen từ mẹ và ông ngoại. Còn Ôn Kỳ ng/u ngốc vì bố mẹ nó đều là lợn.

Ôn Kỳ thu dọn đồ đạc, hét với tôi:

“Tần Dã, ra đây tao nói chuyện!”

Tôi bước ra, nó lại sợ. Gằn giọng đe dọa:

“Tần Dã, mày chỉ là con chó Ôn Dự nuôi, đừng có làm quá!”

“Ôn Dự đâu có thích mày, thích nó nhiều như lá mùa thu!”

Trong lớp, Ôn Dự đang giải đề, dáng vẻ như tranh vẽ. Bàn học chất đầy quà của các cô gái.

Anh ngẩng lên nhìn tôi, nở nụ cười. Tựa làn gió xuân thổi tan sương m/ù, đôi mắt anh nở rộ vạn đóa hoa.

Lần đầu tiên tôi thấy lời Ôn Kỳ không quá khó nghe.

Được làm chó cho Ôn Dự là vinh dự của tôi.

Việc anh được yêu thích là đương nhiên.

Còn việc anh có thích tôi hay không, tôi tự biết.

Tôi chân thành khuyên nhủ:

“N/ão có vấn đề thì đi chữa đi, lợi dụng lúc còn trẻ.”

Tan học, tôi ném tất cả hộp quà trên bàn Ôn Dự vào thùng rác.

Anh chẳng thiếu thứ gì, ở nhà có đủ cả.

11

Trước kỳ thi đại học, ông ngoại qu/a đ/ời.

Toàn bộ tài sản được để lại cho Ôn Dự.

Anh lại trở thành miếng mồi ngon trong mắt nhiều người.

Kẻ nhòm ngó đầu tiên là gia đình họ Ôn.

Ai mà chẳng tham lam. Cả nhà ba người tìm đến, chưa kịp bước vào cửa đã bị tôi sai người ném ra đường.

Không ai được phép làm phiền Ôn Dự học tập.

Dạo này Ôn Dự bận rộn khác thường, cũng trầm lặng hơn.

Tôi áp đầu vào đùi anh, nghe tiếng bút xào xạc.

Tôi thường mơ về một thế giới chỉ có hai chúng tôi.

Một hòn đảo hoang cách xa thế giới bẩn thỉu này.

Tiếc thay, chúng tôi vẫn ở đây. Trong thế giới thật, không thể tránh khỏi những giao tiếp giả tạo.

Ôn Dự thi đại học xuất sắc, đỗ trường top đầu.

Lễ trưởng thành và tiệc mừng nhập học của anh được tổ chức cùng lúc.

Gia đình họ Ôn tìm đến, hôm nay không tiện đuổi họ đi.

Bố Ôn Dự giả vờ vui mừng, nhắc về quá khứ:

“Lúc nào về nhà chơi, ba nhớ con lắm.”

Ôn Dự cầm ly rư/ợu, ngẩng lên với vẻ ngây thơ dễ bị lừa:

“Khi nào rảnh, con sẽ về.”

Mặt tiểu tam và Ôn Kỳ biến sắc.

Ôn Kỳ vốn dốt đặc, thi cử còn tệ hơn tôi.

Tôi tựa cột nhìn Ôn Dự tỏa sáng dưới ánh đèn.

Anh giao tiếp tự tin, cử chỉ đĩnh đạc.

Ôn Kỳ lén đến bên tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm