Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu ngượng ngùng.

Dù sao tôi cũng không muốn về ký túc xá.

Mấy ngày trước, Ôn Liệt Giác thuê một căn hộ khá rộng. Hiện tại anh ấy không thiếu tiền nhưng cũng chưa phải người giàu có.

Đến nhà anh, Ôn Liệt Giác nấu ăn còn tôi đi tắm.

Khi tắm xong thì cơm nước cũng đã chuẩn bị xong. Ăn uống no nê, tôi đi loanh quanh trong phòng vài vòng rồi nằm ườn trên sofa nghĩ về lời của Bách Tế.

Lông mày tôi lúc nhíu lại, lúc giãn ra.

Ôn Liệt Giác ngồi xuống cạnh tôi, quan tâm hỏi: 'Có chuyện gì vậy?'

Tôi lật người quay lưng lại, lát sau lại quay mặt về phía anh: 'Trong lòng em không vui.'

Ôn Liệt Giác kiên nhẫn hỏi: 'Vậy làm sao mới vui được?'

Tôi mở mắt nhìn anh - người học trưởng này có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt dịu dàng, khí chất ôn hòa khiến người ta nhìn vào đã thấy lòng bình yên.

'Em gh/ét rất nhiều người, nhưng cuộc sống em dường như bị những người này vây quanh.'

Ôn Liệt Giác gi/ật mình, đột nhiên đưa tay gạt những sợi tóc mai trên má tôi, hỏi với chút căng thẳng: 'Vậy anh có phải người Ngọc Lãm gh/ét không?'

Tôi chăm chú nhìn anh không chớp mắt, khóe miệng bỗng cong lên, chân đạp vào eo anh: 'Anh sợ em gh/ét à? Nhưng dù em có gh/ét anh thì vẫn sẽ nhẫn nhịn, vì anh có ích.'

Nghe những lời này, Ôn Liệt Giác không phản ứng gì nhiều, trong mắt lóe lên ánh mắt dịu dàng: 'Anh sợ.'

Tôi mím môi, nghe anh tiếp tục: 'Em đừng gh/ét anh được không? Anh hy vọng khi ở bên anh, em thực sự cảm thấy vui vẻ.'

Ánh mắt tôi chớp động, lại quay lưng lại, lạnh lùng nói: 'Lời anh nói ngọt thật đấy.'

Ôn Liệt Giác chỉ cười, anh đi rửa bát dọn dẹp rồi lại c/ắt hoa quả cho tôi.

Căn hộ tuy không nhỏ nhưng chỉ có một phòng ngủ. Tối đến tôi ngủ giường, anh ngủ sofa.

Dáng người anh cao lớn hơn tôi, nằm trên sofa chân duỗi không thẳng. Khi ngủ tôi còn hỏi: 'Anh thật sự không ngủ giường sao? Chúng ta đều là con trai mà.'

Ôn Liệt Giác đứng bên giường tai đỏ ửng: 'Anh ngủ sofa thôi, tư thế ngủ của anh không được đẹp.'

Lời giải thích vụng về.

Anh chưa từng che giấu sự đặc biệt và quan tâm dành cho tôi, tôi cũng không ngây thơ gì, giơ chân đạp vào đùi anh: 'Cho anh cơ hội cuối cùng, thật không muốn ngủ chung với em sao?'

Ôn Liệt Giác lăn cổ họng, nắm lấy mắt cá chân tôi đặt lại lên giường rồi kéo chăn đắp cho tôi: 'Ngủ ngon, học đệ Xán.'

10

Đêm khuya thanh vắng, tôi bỗng thấy khó ngủ. Trước đây tôi chưa từng nghĩ mình thích nam hay nữ, chỉ đơn giản nghĩ ai yêu tôi nhất thì tôi sẽ yêu người đó, bất kể là nam hay nữ.

Trằn trọc mãi, cuối cùng tôi ra khỏi phòng ngủ đi về phía sofa. Ngay khi mở cửa, chàng thanh niên trên sofa đã mở mắt, định ngồi dậy thì nghe thấy tiếng tôi đến gần.

Trong phòng không quá tối, ánh đèn ngoài cửa sổ rọi qua rèm. Thị lực tôi nhanh chóng thích nghi, vừa đến gần đã thấy Ôn Liệt Giác đang mở mắt.

'Ngọc Lãm.' Anh gọi khẽ.

Tôi ngồi xuống sofa: 'Em không ngủ được.'

Ôn Liệt Giác lăn cổ họng, không do dự thêm, đưa tay ra: 'Em muốn ngủ ở đây một lát không?'

Tôi gật đầu nằm xuống. Ôn Liệt Giác dịch vào trong, ôm lấy tôi.

Dù sofa một người nằm đã chật nhưng giờ có hai chàng trai trưởng thành lại không cảm thấy quá chật chội.

Nhưng không thể tránh khỏi việc áp sát nhau. Ôn Liệt Giác liên tục lùi ra sau, co chân để tạo khoảng cách và che đi phản ứng không mấy lịch sự.

Nhưng không gian có hạn, chỉ cần trở mình là chạm phải nhiều hơn.

Tôi cảm nhận được điều gì đó, đưa tay xuống: 'Anh... hưng phấn rồi.'

Ôn Liệt Giác run lên, khàn giọng: 'Xin lỗi.'

Tôi mở mắt không biết đang nghĩ gì, cánh tay ôm eo lúc siết ch/ặt lúc nới lỏng.

Ôn Liệt Giác lại lên tiếng xin lỗi: 'Anh xin lỗi.'

Tôi trở người đối mặt với anh, hơi thở giao hòa: 'Không sao, với anh đây là chuyện bình thường à?'

Ôn Liệt Giác mắt bỗng mở to, cuối cùng nói: 'Đúng vậy, em có sợ không?'

Tôi không trả lời, chợt áp sát lại: 'Là chỉ với em mới bình thường, hay bất kỳ ai khác cũng thế?'

Ôn Liệt Giác lập tức đáp: 'Chỉ với em thôi.'

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh để kiểm tra sự chân thật, xem anh có nói dối không.

Nhưng trong mắt Ôn Liệt Giác chỉ còn lại sự dịu dàng và bao dung.

Tôi yên tâm, thả lỏng trong vòng tay anh chìm vào giấc ngủ. Tôi quá cần những khát khao và yêu thương này để lấp đầy bản thân.

Ở lại nhà anh vài ngày, tâm trạng thực sự tốt hơn hẳn.

Thời tiết càng lạnh, tuyết rơi dày đặc. Gần kỳ thi cuối kỳ, tôi không còn trễ giờ hay trốn học nữa.

Chiều tan học, đang đợi Ôn Liệt Giác đến đón thì không ngờ Lục Cẩn Mạc xuất hiện trước.

Anh ta đưa tôi về một căn nhà trong thành phố. Vừa cởi áo khoác lông vũ ra đã bị anh ta đ/è vào tường, l/ột sạch quần áo.

Tôi gào lên: 'Lục Cẩn Mạc, anh đi/ên rồi sao?'

Điên tiết là tôi không thể thoát khỏi sự kh/ống ch/ế của anh ta. Anh ta không phải nhân vật thụ chính sao?

Sao lại cao lớn lực lưỡng thế này? Sức lực cũng kinh khủng.

Bực thật, ngay cả thể hình cũng áp đảo tôi.

11

Lục Cẩn Mạc cúi xuống, mặt đối mặt tôi: 'Đồng Xán, em thấy căn nhà này không? Là nhà họ Lục bù đắp cho anh, em thích không?'

Đang giãy dụa, tôi bỗng ngừng lại, liếc nhìn căn phòng rộng mênh mông.

Tôi không gh/en tị, chỉ đơn giản gh/ét cay gh/ét đắng việc anh ta cái gì cũng có được.

Nhân lúc tôi mất tập trung, anh ta nắm lấy chỗ hiểm của tôi. Tôi 'Ừm' lên một tiếng.

Lục Cẩn Mạc ánh mắt thâm thúy, dùng lực rất điêu luyện.

Tôi không phải đối thủ của anh ta.

Người tôi bị anh ta kiểm tra kỹ lưỡng, x/á/c định không có dấu vết gì mới buông ra.

Tôi run lên vì tức gi/ận, giơ tay t/át vào mặt anh ta. Lần này Lục Cẩn Mạc không né.

'Bốp' một tiếng, chính tôi lại gi/ật mình.

May là lúc này tay chân không còn sức, cái t/át không mạnh lắm nên chút áy náy nhanh chóng tan biến.

'Anh sẽ chuyển nhà đứng tên em. Từ nay em dọn đến đây ở.' Lục Cẩn Mạc xắn tay áo sơ mi lên, giọng trầm đục: 'Đồng Xán, anh có thể cho em tất cả những gì em muốn.'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm