Miếng gạch lát sàn đ/á cẩm thạch sáng bóng như gương dưới chân hắn, đột nhiên cạch một tiếng, nứt ra một đường.
"Á!"
Lý Thiên mất thăng bằng hoàn toàn, hét lên ngã ngửa ra sau—phía sau hắn ta, vì lý do thẩm mỹ cho bữa tiệc, một tấm sàn trang trí đã tạm thời được di chuyển đi, bên dưới là hồ chứa nước cảnh quan của khách sạn.
"Ùm!" Một tiếng động lớn, Lý Thiên rơi tõm xuống làn nước lạnh giá, giãy giụa đi/ên cuồ/ng.
Cả hội trường náo lo/ạn.
Lý Vạn Hào gi/ận dữ, không thèm vớt con trai, chỉ thẳng vào mặt tôi, ch/ửi: "Là mày! Con yêu nữ này! Chính mày giở trò!"
Lời vừa dứt, tấm màn hình LED khổng lồ phía sau hắn chớp nháy hai lần.
Hình ảnh thành tựu của tập đoàn Lý thị biến mất, thay vào đó là những bản kế toán chi tiết tố cáo hành vi trốn thuế, làm sổ sách giả của tập đoàn!
Những tài liệu này do Tô Minh Triết chuẩn bị từ trước, không ngờ lại được phơi bày đúng lúc...
Cả hội trường lại một lần nữa xôn xao.
Khách mời trợn mắt há hốc, vô số điện thoại liền hướng ống kính về phía màn hình.
Mặt Lý Vạn Hào tái mét, hắn vội quay lại gi/ật dây ng/uồn.
Nhưng vừa chạm vào dây cáp, lớp vỏ cách điện đột nhiên bong tróc, để lộ lõi đồng bên trong.
"Rẹt rẹt!"
Một luồng điện mạnh xuyên qua người hắn.
Lý Vạn Hào co gi/ật dữ dội, tóc dựng đứng, miệng sùi bọt mép trông như con ếch nhảy múa kỳ quái.
Giữa cảnh hỗn lo/ạn, tất cả điện thoại trong hội trường đồng loạt rung lên đi/ên cuồ/ng.
"Alo? Cái gì? Tin x/ấu về tập đoàn Lý thị bị phơi bày toàn bộ?"
"Trời ơi, xem tin tài chính nhanh! Cổ phiếu Lý thị sụp đổ rồi!"
"Ủy ban chứng khoán và cục thuế đã thành lập tổ điều tra liên ngành!"
Một bữa tiệc khải hoàn chỉ trong vài phút đã biến thành hiện trường thảm họa như phim Hollywood.
Tôi nhấp một ngụm nước ép, thong thả thưởng thức dưới ánh mắt kh/iếp s/ợ, kính nể của đám đông.
Tô Kiến Thành đứng sau lưng tôi run lẩy bẩy, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm vui khó tả.
Ông ta biết nhà họ Tô sắp đổi đời.
Và tất cả là nhờ tôi.
***
Tập đoàn Lý thị sụp đổ.
Chỉ một đêm, từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu.
Nhà họ Tô thừa cơ chiếm lĩnh thị trường, không chỉ bù đắp tổn thất mà còn vươn lên thành gia tộc đứng đầu thành phố.
Khu vườn kiểu Trung Hoa của tôi bắt đầu được xây dựng.
Cổ phần tập đoàn cũng đã chuyển nhượng vào tên tôi.
Thái độ của gia đình với tôi không còn là kính nể, mà giống như thờ phụng thần linh.
Tô Noãn Noãn mất đi hy vọng cuối cùng.
Cô ta không cam tâm, cô ta còn có chỗ dựa cuối cùng—vị hôn phu hào môn của cô ta, Trương Dương.
Nhà họ Trương, là một tập đoàn lớn mạnh hơn nhà họ Tô ngay cả ở thời kỳ đỉnh cao.
Tô Noãn Noãn khóc lóc cầu c/ứu Trương Dương, thêm mắm dặm muối miêu tả tôi là một yêu nữ biết dùng thuật phù thủy.
Trương Dương trẻ tuổi nông nổi, hoàn toàn không tin những chuyện m/a q/uỷ này.
Hắn ta cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp, là tôi đã dùng th/ủ đo/ạn hạ đẳng nào đó.
Để đòi lại công bằng cho vị hôn thê của mình, hắn ta dẫn theo một đám vệ sĩ mặc đồ đen, lái vài chiếc siêu xe hàng đầu, hùng hổ xông đến biệt thự nhà họ Tô.
"Bảo Tô Tình cút ra đây!"
Trương Dương đ/á tung cửa, đứng chễm chệ giữa phòng khách.
Tô Kiến Thành, Lâm Huệ và Tô Minh Huyên mặt c/ắt không còn hột m/áu.
Họ có thể không sợ nhà họ Lý, nhưng tuyệt đối không dám đắc tội Trương Dương.
"Trương thiếu gia, xin bình tĩnh..." Tô Kiến Thành cúi rạp người.
"Cút ra!" Trương Dương đẩy phăng ông ta, ánh mắt kh/inh bỉ liếc về phía tôi, "Cho mày ba giây quỳ xuống xin lỗi Noãn Noãn rồi biến khỏi nhà họ Tô! Không thì ngày mai cả nhà mày ra đường ăn xin!"
Tô Minh Triết bước ra che chắn cho tôi: "Trương thiếu gia, làm gì cũng nên chừa đường lui..."
Tôi kéo anh trai sang bên, bình thản tiến đến trước mặt Trương Dương.
"Anh chắc chứ?" Giọng tôi lạnh băng.
Sự điềm tĩnh của tôi khiến Trương Dương tức gi/ận.
Hắn lên giọng đe dọa: "Ba..."
Vừa đếm số đầu tiên, hàng siêu xe triệu đô bên ngoài đồng loạt kêu báo động inh ỏi.
Trương Dương nhíu mày nhưng tiếp tục: "Hai..."
Chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá tám con số trên tay hắn đột nhiên đ/ứt khoá, rơi vỡ tan tành trên nền đ/á.
Mặt Trương Dương biến sắc.
Không khí trong phòng đặc quánh.
Nhà họ Tô nín thở.
Tôi nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng.
Hắn vẫn không chịu tin.
"Giả thần giả q/uỷ!"
Những "trùng hợp" liên tiếp khiến Trương Dương vừa gi/ận dữ vừa sợ hãi.
Hắn giơ tay định t/át tôi - cách trực tiếp nhất để phá vỡ vầng hào quang kỳ quái quanh tôi.
Nhà họ Tô thất thanh.
Trên mặt tôi, vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào.
Đúng vào khoảnh khắc bàn tay đeo chiếc nhẫn đắt tiền của hắn ta, sắp sửa chạm vào mặt tôi...
"Ầm!"
Một tiếng sét đ/á/nh mạnh, n/ổ vang giữa trời quang mây tạnh!
Âm thanh lớn đến mức kính cửa sổ của cả biệt thự đều rung lên bần bật.
Mọi người gi/ật thót.
Bàn tay Trương Dương đơ cứng giữa không trung.
Điện thoại trong túi hắn rung lên đi/ên cuồ/ng.