Nhưng bây giờ, khi tôi muốn tìm anh trai mà không thấy, nơi nào cũng thấy khó chịu.
Tôi ngồi trên sofa cả ngày.
Mặt trời từ đông chạy sang tây.
Đến khi chẳng còn thấy gì nữa.
Tôi mới nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa.
Anh trai khẽ khàng mở cửa, không bật đèn, lần mò thay giày trong bóng tối.
Tôi cất tiếng: 'Anh trai.'
Anh gi/ật mình, dò hỏi: 'Tiểu Thuật?'
Tôi gọi thêm lần nữa: 'Anh trai.'
Lúc này anh mới nhận ra tôi, bật đèn, thở phào nhẹ nhõm đi tới vỗ đầu tôi: 'Ngồi đây sao không bật đèn?'
Cảm nhận cái vỗ đầu quen thuộc, mắt tôi cay cay, bất giác bĩu môi: 'Ai bảo anh về muộn thế?'
Anh bật cười, xoa tóc tôi lo/ạn cả lên: 'Lại còn trách anh? Trước giờ có thấy em đợi anh bao giờ đâu?'
Thật ra là có chờ.
Nhưng trước đây làm như kẻ tr/ộm.
Không dám ngồi phòng khách mà nằm thu lu trong phòng, nhất định phải nghe thấy tiếng động mới yên tâm ngủ.
Nhắm mắt thì chẳng biết thời gian trôi.
Mở mắt chờ đợi mới thấy kim đồng hồ tích tắc chạy chậm rãi thế nào.
Tôi hơi tủi thân, vốn có thể kìm nước mắt, nhưng anh như đoán được tâm trạng, khom người xuống nâng mặt tôi hỏi khẽ: 'Sao thế, Tiểu Thuật?'
Tôi chớp mắt chậm rãi, cảm xúc vỡ òa, khóc nức nở: 'Em nhớ anh lắm, anh trai ơi.'
11
Nhờ hôm trước khóc đến nghẹt thở.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi bám lấy anh trai như hình với bóng, cùng anh đến công ty.
Trên xe, anh dặn trước: 'Anh bận có thể không để ý em được, nếu chán thì bảo Tiểu Lưu đưa em về.'
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Đến công ty.
Đúng như anh nói.
Anh bận tối mắt tối mũi.
Tôi im lặng như cái đuôi nhỏ, bước từng bước theo sau lưng anh.
Chỉ lặng lẽ ngắm anh làm việc.
Cứ thế hơn chục ngày.
Tôi vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.
Đúng lúc tôi nghĩ có khi nào suy đoán trước đó là ảo giác, thì tôi vô tình phát hiện sơ hở của anh.
Tầm 4-5 giờ sáng, do hôm nay anh trai cho uống quá nhiều trà sữa, tôi dậy đi vệ sinh.
Trên đường về phòng định xem anh ngủ có đắp chăn không.
Không thấy anh trong phòng ngủ.
Đang hoảng hốt thì nhìn thấy khe cửa phòng làm việc rọi ra ánh đèn.
Anh đang làm việc.
Tôi đẩy cửa vào, gi/ận dữ: 'Anh trai, sao giờ này còn làm việc?'
Anh gi/ật mình, vội vàng gập laptop lại: 'Tiểu Thuật, sao em dậy sớm thế?'
Tôi tăng level phẫn nộ: 'Anh! Anh! Hôm qua 11 giờ mới về, ngày nào cũng chỉ ngủ 4-5 tiếng, anh tưởng mình là siêu nhân sao?'
Anh giải thích: 'Dạo này công ty bận quá, qua đợt này sẽ đỡ.'
Anh đứng dậy nắm cổ tay tôi lắc lắc: 'Anh đi ngủ ngay đây, Tiểu Thuật đừng gi/ận nữa nhé?'
Tôi nén gi/ận, đi theo anh: 'Em phải đưa anh về phòng.'
Anh dịu dàng đồng ý: 'Ừ.'
Nhưng khi đến cửa phòng ngủ, anh chợt nhớ điều gì đó, chặn cửa lại thở dốc, lộ rõ vẻ hốt hoảng: 'Về phòng em ngủ đi.'
Tôi nghi ngờ: 'Ừ.'
Vờ quay đi, đợi anh thở phào liền xoay người xông vào phòng.
Bình thường tôi không vào phòng anh.
Vì biết mình không kiềm chế được.
Nhưng tình thế đặc biệt cần xử lý đặc biệt.
Anh chắc chắn đang giấu tôi điều gì.
Quả nhiên.
Mấy lọ th/uốc trắng đã mở nắp nằm chễm chệ trên đầu giường.
12
Anh trai luôn giấu tôi nhiều chuyện.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Anh luôn coi tôi là đứa trẻ cần được bảo vệ, nên chẳng bao giờ nói gì với tôi.
Không sao.
Tôi sẽ tự đi tìm, tự khám phá, tự chiếm hữu mọi thứ về anh.
Anh buông tay xuống, giải thích yếu ớt: 'Dạo này áp lực hơi lớn, hơi mất ngủ chút thôi.'
Lúc này tôi lại bình tĩnh lạ thường, hỏi khẽ: 'Anh trai, đây gọi là chút thôi sao?'
Tôi sợ hãi viễn cảnh anh sẽ ch*t.
Không thể tưởng tượng nổi không có anh tôi sẽ sống thế nào.
Giọng tôi nghẹn ngào: 'Anh nói sẽ nuôi em cả đời mà.'
Anh gi/ật b/ắn người: 'Anh đâu có nói không nuôi.'
Tôi nhìn thẳng: 'Nếu sau này anh bỏ em một mình thì sao?'
Anh: '...Anh chỉ thức khuya thôi, có đến mức đó không?'
'Anh trai, mình đi gặp bác sĩ tâm lý nhé?'
Anh đành chịu thua: '...Ừ, nghe em.'
Mấy ngày sau, Dịch Quần xuất hiện.
Lần này anh ta đến sớm hơn hai năm.
Tôi hơi yên tâm.
Được anh trai tin tưởng, ắt hẳn anh ta có năng lực.
Theo sát anh trai thêm chục ngày.
Que diêm trên cổ tay sắp tàn.
Tôi lại viết những dòng dài cho bản thân 18 tuổi, lưu vào điện thoại.
Vẫn là bài luận dài.
Việc liên quan đến anh trai, tôi luôn sợ mình bất cẩn, sợ bỏ sót chi tiết.
Trong nửa ngày, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, bổ sung không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, que diêm tàn lụi.
Tôi viết dòng cuối cùng:
'Anh trai bị bệ/nh rồi.'
'Hãy chăm sóc anh thật tốt.'
13
Trở lại tuổi 22.
Tiếp nhận ký ức, mọi thứ đang tốt lên như tôi mong.
Anh trai trông hoàn toàn bình thường.
Năm nào tôi cũng đưa anh đi khám tổng quát, kết quả đều cho thấy anh khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần.
Hai năm gần đây anh còn bắt đầu cho tôi tham gia công việc công ty.