Từ đó, tôi trở thành đứa trẻ hoang không ai nhận.
Ôi, có lẽ vẫn còn một tên buôn người để mắt tới.
Tôi sợ hãi, muốn khóc nhưng sợ bị đ/á/nh, nên gắng hết sức kìm nén nước mắt, nước mũi chảy đầy miệng.
Sau này, Trần Tự đã c/ứu tôi.
Lúc ấy, chắc hẳn Trần Tự không hề có ý định nhận nuôi tôi.
Nhưng tôi vẫn thích bám theo anh nhất.
Dù những ngày đầu, anh tỏ ra rất bực bội với tôi.
Tôi vẫn thường cầm chiếc bánh bao và dưa muối được phân phát ở viện mồ côi tìm đến anh, bẻ đôi đưa cho anh: 'Anh lớn ăn đi.'
Khi ngủ cũng thường ôm gối nhỏ lén trèo lên giường anh.
Chắc anh đã phát hiện ra.
Nếu không sao anh lại ôm lấy tôi?
Dần dần, anh không còn bực bội với tôi nữa, thỉnh thoảng cũng dịu dàng hơn, vẻ mặt căng thẳng mà véo má tôi.
Rồi một ngày nọ.
Anh đột nhiên hỏi: 'Em tên gì?'
Tôi lắc đầu.
Bố không đặt tên cho tôi.
Ở nhà tôi đứa thứ năm, mọi người đều gọi tôi là 'Thằng Năm'.
Trần Tự nói: 'Anh đặt tên cho em nhé? Em theo họ anh được không?'
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc đến mức như chỉ cần tôi tỏ ra miễn cưỡng là sẽ đ/á/nh tôi một trận.
Tôi gật đầu mạnh một cái, cũng nghiêm túc đáp: 'Vâng.'
Trần Tự cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười từ khi được anh nhặt về: 'Đồ ngốc, anh tên Trần Tự, vậy em tên Trần Thuật nhé?'
Tôi tập nói theo: 'Trần... Thuật... Tốt!'
Trần Tự nói: 'Nhưng nhà ta chỉ còn hai ta thôi. Bố anh hai tháng trước mất vì u/ng t/hư, mẹ anh tháng trước t/ự s*t, bố em cũng vừa bỏ rơi em. Vậy nên nhà ta chỉ còn hai anh em, anh lại lớn tuổi hơn nên em là em trai anh. Anh gọi em là Tiểu Thuật, em gọi anh là anh trai, hiểu chưa?'
Tôi không hiểu lắm sự khác biệt giữa 'anh trai' và 'anh lớn'.
Nhưng mơ hồ cảm nhận 'anh trai' giống như 'bố' vậy.
Mà 'bố' đã từng bỏ rơi tôi.
Tôi không dám nhận lời, tìm ki/ếm lời hứa từ Trần Tự: 'Vậy sau này anh lớn có như bố em bỏ rơi em không?'
Trần Tự đáp: 'Không đời nào. Anh đã chọn em thì sẽ không bỏ rơi em.'
Giọng nói năm xưa của Trần Tự dần hòa làm một với giọng anh trai hiện tại.
Chỉ khác là...
Thêm một từ hạn định sắp được thực hiện.
Anh trai mỉm cười: 'Anh đã chọn em thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi em, mãi mãi.'
21
Hoàng hôn tắt dần.
Người yêu của tôi cũng theo ánh tà dương khuất bóng.
Lần này, không còn que diêm thứ tư nào nữa.
-Hết-