Tôi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đựng thứ tình cảm khó hiểu của anh ấy.
Vừa lúc hoàn thành việc lau lưng cho anh, ánh mắt tôi từ từ hướng xuống nửa dưới cơ thể anh, nuốt nước bọt một cái rồi hít sâu một hơi.
Cuối cùng tôi vẫn không đủ can đảm tiếp tục, ném tuýp th/uốc cho anh rồi vội vã cầm quần áo chạy trốn vào phòng tắm.
"Phần còn lại anh tự bôi đi, tôi đi tắm đây."
Nhưng trong lúc vội vã bỏ chạy, tôi không thấy nụ cười gian xảo dần nở trên khóe miệng Cố Dịch.
3
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tôi nằm dưới sàn, nửa người Cố Dịch đ/è lên ng/ười tôi, miệng thi thoảng lẩm bẩm vài câu trong mơ.
Vốn định sau khi tắm xong sẽ chuẩn bị giường phụ cho anh ngủ tạm một đêm.
Dù không rõ tình hình hiện tại của anh thế nào, nhưng anh chưa nói nên tôi cũng tạm thời không hỏi.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Cố Dịch nằm dài trên giường tôi ngủ say như ch*t.
Tôi thử gọi nhẹ anh dậy, nhưng Cố Dịch hoàn toàn không phản ứng.
Thấy anh ngủ quá say, tôi đành phải tự trải chiếu ngủ dưới sàn.
Chưa được bao lâu, một bóng đen từ trên trời giáng xuống đ/è lên ng/ười tôi.
Là Cố Dịch.
Anh lăn từ giường xuống, một tay một chân đ/è lên ng/ười tôi, ôm tôi từ phía hông.
Má anh áp sát tai tôi, hơi thở nặng nề phả luồng khí nóng ẩm lên dái tai tôi.
"Cố Dịch... Cố Dịch!"
Gọi mấy tiếng không thấy anh tỉnh dậy, ngược lại tay chân ôm tôi càng siết ch/ặt hơn.
Không biết anh đang giả vờ ngủ hay đây chỉ là thói quen x/ấu khi ngủ.
Thấy gọi không hiệu quả, tôi đành chấp nhận kiểu tư thế ngủ kỳ quặc này.
"Mong là anh không cố ý đâu Cố Dịch, không thì ngày mai tôi cho anh biết tay."
Vì ngày mai còn phải làm thí nghiệm, tôi đành nhắm mắt chịu đựng sức ép từ cơ thể Cố Dịch cùng hơi thở nóng ẩm bên tai.
Sáng hôm sau
Tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh, đứng dậy quan sát khắp phòng cũng không thấy bóng dáng Cố Dịch.
Nếu không phải vết th/uốc bôi cho anh vẫn còn trong phòng ngủ, tôi đã nghĩ đêm qua chỉ là giấc mơ.
"Đi mà không một lời chào, xem lần sau gặp mặt tôi có thèm liếc mắt nhìn anh không."
Không kịp quan tâm anh đi đâu, tôi vệ sinh cá nhân xong cầm sandwich vừa ăn vừa chạy đến phòng thí nghiệm.
Nếu không phải do Cố Dịch đáng gh/ét, tôi đã không phải vội vàng thế này.
"Khiến tôi vừa mất ngủ vừa mệt mỏi, lần sau gặp mặt nhất định đ/ập nát đầu anh!"
Bữa trưa, khi định liên lạc với Cố Dịch, tôi mới nhớ mình không còn số điện thoại của anh, đành mở QQ lên.
Lướt qua danh sách bạn bè, chỉ có duy nhất một người - Cố Dịch.
【Anh đang ở đâu】
Nhắn tin xong, tôi cuộn lên xem lại lịch sử trò chuyện với Cố Dịch.
Phát hiện phần lớn là tin nhắn Cố Dịch gửi đều đặn mỗi sáng 【Đến giờ đi rồi】 và mỗi tối sau khi đưa tôi về nhà 【Về đến nơi rồi】.
Hầu như ngày nào trong thời gian đi học cũng đều đặn như điểm danh đi làm.
Tôi nhớ lại khoảng thời gian đó hình như làm gì cũng có Cố Dịch bên cạnh.
Cùng nhau đi học, ngồi chung lớp, ăn chung bàn, tan học cùng về, thậm chí cả khi đi vệ sinh Cố Dịch cũng bắt tôi đợi anh ấy.
Cứ thế không hiểu sao chúng tôi đã cùng nhau trải qua ba năm, hình với bóng không rời.
Tin nhắn đã gửi đi nhưng mãi không thấy hồi âm, nghĩ đến biểu hiện khác thường của anh đêm qua.
Một người đêm hôm không hành lý không túi xách, trong lòng tôi dâng lên nỗi lo lắng, không ngừng làm mới hộp thư chờ tin nhắn phản hồi.
"Đại ca Hiểu ơi, đến giờ vào phòng thí nghiệm rồi."
Nghe tiếng học đệ gọi, tôi liếc nhìn điện thoại vẫn không có phản hồi, đành tạm gác lại trở về phòng thí nghiệm tiếp tục công việc.
"Hôm nay đại ca Hiểu về sớm thế?"
Vì không có qu/an h/ệ xã giao, bình thường tôi luôn là người rời phòng thí nghiệm cuối cùng.
"Ừ, có việc. Chìa khóa đây, nhớ khóa cửa." Nói xong, tôi vác ba lô rời đi.
Trên đường về, tôi mở điện thoại xem, Cố Dịch vẫn chưa trả lời, trong lòng càng thêm bất an, rảo bước nhanh về nhà.
Gần đến cửa, thấy Cố Dịch đang ngồi thần thờ trước cửa.
Thấy tôi về, anh vội đứng dậy định vẫy tay.
Thấy anh không sao, tôi định chất vấn tại sao không trả lời tin nhắn, thì thấy anh đứng không vững, ngã chúi về phía trước.
Tôi lao tới đỡ lấy, Cố Dịch hoàn toàn đổ gục vào lòng tôi, mùi hương cơ thể thoảng nhẹ khiến tôi choáng váng.
"Anh không sao chứ, Cố Dịch?" Tỉnh táo lại, tôi vội hỏi thăm.
"Không sao, chỉ hơi tụt đường huyết, đứng dậy đột ngột quá nên chóng mặt thôi."
Đầu Cố Dịch dựa lên vai phải tôi, giọng nói nhẹ bẫng, cả người cũng mềm oặt ra.
"Anh cả ngày chưa ăn gì sao?" Tay phải tôi ôm eo Cố Dịch vác lên, tay trái móc chìa khóa từ túi ra mở cửa.
Đặt Cố Dịch lên sofa, tôi lấy lon cola từ tủ lạnh.
"Mở miệng!" Tôi nâng cằm Cố Dịch lên, chai cola hướng về phía miệng anh.
Cố Dịch tựa vào sofa, nghe theo lệnh tôi hé miệng. Nhìn cổ họng lộ rõ khi anh ngửa đầu, yết hầu chuyển động theo từng lần nuốt, tôi dần yên tâm hơn.
Một lúc sau, thấy Cố Dịch đã tỉnh táo lại, tôi bảo anh nằm yên trên sofa, còn tôi đi lấy nguyên liệu trong tủ lạnh nấu mì cho anh.
"Ngon quá!" Cố Dịch cầm bát mì lên ăn ngấu nghiến, mặt gần như chúi vào bát.
Nhân lúc anh ăn, tôi hỏi ban ngày anh đi đâu, tại sao không trả lời tin nhắn.
Cố Dịch vừa ăn vừa giải thích:
"Tôi đến đây giải quyết chút việc, không ngờ vừa ra sân bay đã bị tr/ộm sạch đồ."
"Sau đó tôi mơ hồ nhớ hình như cậu học ở trường này, nên tìm đến hy vọng gặp được cậu. Không ngờ thật sự gặp được, hehe."