Chiến Lược Bảy Ngày

Chương 3

07/11/2025 10:24

Cố Dịch ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng, nhìn tôi cười ngốc nghếch. Tôi tự hỏi liệu thằng nhóc này có bị đói đến mất trí không.

"Sáng nay tớ dậy sớm ra đồn cảnh sát giải quyết chuyện đó, về đến nơi mới phát hiện cậu đi vắng, đành ngồi đợi trước cửa thôi."

"Ai ngờ trưa cậu chẳng về, suýt nữa tớ ch*t đói trước cửa nhà rồi."

Nói đến đây, Cố Dịch chu môi ra vẻ tội nghiệp, ánh mắt oán trách chằm chằm vào tôi như thể tôi vừa b/ắt n/ạt cậu ta.

"Ừm... tại tớ bận làm thí nghiệm mà." Tôi quay mặt đi tránh ánh nhìn của cậu ta.

Nhưng Cố Dịch vẫn không ngừng nhìn chằm chằm, dù đang ăn vẫn không rời mắt khỏi tôi.

Thấy tình hình căng thẳng, tôi vội chuyển chủ đề: "Thế chuyện của cậu giải quyết xong chưa? Đồ mất có quan trọng không?"

"Không có gì giá trị, lại bị mất ở sân bay nên chắc sớm muộn cũng tìm lại được." Thấy tôi tránh né, Cố Dịch cũng không đào sâu chủ đề cũ.

Sau khi Cố Dịch ăn xong bát mì, tôi vội thu dọn chén đũa rút vào bếp rửa. Hoàn toàn quên mất đáng lẽ đây phải là cảnh tôi thẩm vấn cậu ta, không ngờ bị Cố Dịch đảo ngược tình thế, khiến tôi trở thành bên yếu thế.

Ở nơi tôi không nhìn thấy, Cố Dịch no nê nằm dài trên sofa, nụ cười đắc ý vẫn nở trên môi.

***

Tối hôm đó, khi tôi vừa tắm xong, đúng như dự đoán Cố Dịch lại leo lên giường ngủ. Định tiếp tục ngủ dưới sàn, nhưng nhớ lại trải nghiệm đêm qua, có vẻ ngủ dưới đất hay trên giường cũng chẳng khác gì nhau.

Vừa lên giường, tay chân Cố Dịch đã quấn lấy tôi, vẫn giữ nguyên tư thế ôm ch/ặt như gấu con.

"Cậu... thôi được rồi." Nghĩ đến việc cậu ta đã phải ngồi chờ cả ngày trước cửa, tôi bỏ qua cho xong.

Thấy tôi không phản ứng, Cố Dịch trở nên táo tợn hơn, áp sát mặt vào má tôi, hơi thở nồng nặc phả lên da thịt.

"Đừng mà..." Vừa quay đầu định m/ắng thì thấy Cố Dịch đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý cười.

Đôi môi hé mở để lộ chiếc răng nanh nhỏ, hơi thở ấm nóng phả ra. Lời trách m/ắng nghẹn lại trong cổ họng, tôi vội quay mặt đi không dám nhìn thẳng.

Căn phòng ngập trong im lặng, chỉ còn tiếng thở của Cố Dịch và nhịp tim đ/ập thình thịch của tôi.

"Ngày mai cậu có thể nghỉ phòng thí nghiệm không? Đi cùng tớ làm vài việc nhé." Một lúc sau Cố Dịch bất ngờ lên tiếng.

"Ngày mai à... Chắc không được." Kế hoạch thí nghiệm cả tuần đã lên lịch sẵn, tôi không thể tùy tiện thay đổi.

"Hay là đợi tớ tan làm, hoặc tớ nhờ người khác đi cùng cậu?"

"Không sao, tớ vừa nghĩ ra là tự mình làm cũng được."

Nghe giọng điệu thất vọng của cậu ta, tôi định giải thích thì Cố Dịch đã cất lời:

"Cậu vẫn y như xưa, chẳng biết linh hoạt. Như hồi sinh nhật cậu, tớ chuẩn bị cả bất ngờ rồi, vậy mà cậu nhất quyết phải hoàn thành bài tập, bắt tớ ngồi chờ đến tối mịt, khiến kế hoạch tan thành mây khói."

"Sinh nhật tôi á?"

Chợt nhớ ra, hình như là chuyện hồi năm lớp 11.

***

"Tiểu Hiểu, cậu xong chưa vậy?" Cố Dịch dán cả người lên bàn học, quay sang nhìn tôi giải đề.

Thời điểm đó để giành suất tuyển thẳng, ngày nào tôi cũng ở lại trường đến tối muộn.

"Cậu thấy chán thì tự chơi một lúc đi, khi nào tớ làm xong sẽ cùng về."

Tôi ngẩng lên nhìn bộ dạng ủ rũ của Cố Dịch, đành dỗ dành như với trẻ con rồi tiếp tục cắm đầu vào bài tập.

"Nhưng tớ có thứ hay ho lắm muốn cho cậu xem."

"Đợi tớ viết xong đã, nhiệm vụ hôm nay phải hoàn thành."

"Ừ thì..."

Tôi chìm đắm trong biển đề, Cố Dịch ngồi cạnh nhìn tôi, thi thoảng dùng tay chọc vào má, khi thì ngả cả ghế ra gối đầu lên đùi tôi, nghịch ngợm hộc bàn.

"Ê, sao ngăn bàn toàn sách vậy?"

"Đùi cậu mềm thật đấy, đây chính là gối đùi hả? Thích gh/ê."

"Nhìn từ góc này cậu x/ấu thật, đúng là góc chụp thảm họa."

...

Cố Dịch cứ thế đ/ộc thoại, tôi mải mê làm bài, thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu.

Đến khi liếc nhìn đồng hồ, Cố Dịch bất ngờ ngồi dậy, hai tay kẹp lấy mặt tôi ép phải nhìn thẳng vào cậu ta.

"Sao... sao thế?"

Cố Dịch không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn mặt tôi, hít một hơi thật sâu rồi áp sát mặt lại gần.

"Cậu... còn bao lâu nữa? Thứ tớ chuẩn bị có thể gấp lắm."

"Ơ... chắc không nhanh được, hay cậu về trước đi? Tớ tự về cũng được mà."

"Cậu không thể về cùng tớ trước sao?"

"Kế hoạch chưa xong. Lần sau cậu báo trước thì tớ sắp xếp vào lịch."

"À mà... hình như cũng không gấp lắm, để tớ gửi đồ trước cửa nhà rồi đợi cậu về cùng vậy. Cố lên nhé!"

Cố Dịch buông tay khỏi mặt tôi, tiếp tục gối đầu lên đùi.

Mãi đến khi tan học, Cố Dịch mới nhắc tôi nhớ hôm đó là sinh nhật (từ khi bà ngoại mất, tôi chẳng để ý ngày sinh nữa).

Về đến nhà, thấy chiếc bánh kem Cố Dịch đặt trước cửa.

"Xin lỗi nhé, tớ định tạo bất ngờ nên không nói trước. Tưởng hôm nay mình về sớm chứ."

"Tớ không cần bất ngờ, cậu cũng không cần xin lỗi. Bánh kem thì sớm muộn gì cũng ăn được. Chỉ là không ngờ cậu còn nhớ sinh nhật tớ."

Cố Dịch liếc nhìn chiếc bánh đã chảy kem, thoáng chút thất vọng nhưng ngay lập tức thay bằng vẻ vui vẻ cùng tôi thưởng thức.

***

"Bất ngờ ư? Cuối cùng vẫn ăn được bánh mà?"

Nghe câu trả lời của tôi, Cố Dịch đưa tay như năm nào, xoay mặt tôi lại, dùng đôi mắt ấy nhìn thẳng vào tôi.

"Không... không phải thế ư? Vậy thì cái gì mới là... là bất ngờ chứ?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm