“Sao anh đột nhiên bỏ em vậy? Em khổ quá đi.”
“Anh không biết đấy, khi anh không ở bên, em thấy khó chịu vô cùng. Mấy con omega kia người nào cũng bốc mùi, lũ alpha hôi hám cũng vậy. Ngày nào em cũng bị xông cho choáng váng. Sao anh lại điều chuyển công tác thế?”
“Hôm nay em nói với Trần Uyên, hắn cười nhạo em. Em tủi thân lắm. Mấy người thay thế anh cũng làm không tốt. Trước mỗi lần ra trận, anh chính là chỗ dựa tinh thần của em. Giờ anh chuyển về hậu cần rồi, sau này lâm trận em sẽ thấy trống trải lắm.”
“Đồ tồi Trần Uyên còn có vợ đi cùng ra chiến trường. Em thì không có!”
“Thế giới này thật bất công.”
Tôi nghe hắn nói lảm nhảm, chẳng buồn đáp lại, mặc kệ hắn say xỉn lảm nhảm.
Còn việc hắn gọi tôi là “vợ”, chắc do say quá, hoặc do sóng n/ão rối lo/ạn khiến nhân cách thứ hai trỗi dậy chăng?
Đợi khi hắn khóc lóc xong trong vòng tay tôi, hắn tự giác đi lấy nước nóng uống, rồi đi vệ sinh cá nhân.
Sau đó nằm thẳng đơ trên giường, đắp chăn kín cổ.
Hắn mở mắt nhìn tôi rồi vẫy tay: “Vợ ơi, lại đây ngủ nào.”
Tôi bước đến bên giường, nhét hai tay hắn vào chăn: “Nhắm mắt lại, ngủ ngoan đi.”
Nói xong, tôi cũng chẳng khách sáo, hôn một cái lên má hắn.
Dù sao nhân cách thứ hai của Tưởng Trách cũng là chồng tôi, hôn chồng mình có sao đâu.
Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Đã khuya lắm rồi, nếu về nhà thì mất thời gian, nên tôi ở lại phòng phụ bên cạnh.
Trước đây mỗi khi hắn ốm hay tiệc tùng, tôi đều chăm sóc hắn nên phòng phụ lúc nào cũng sẵn đồ dùng cá nhân của tôi trong tủ quần áo.
Sáng hôm sau, gọi hắn dậy xong tôi lập tức đến Bộ Tư lệnh.
Hắn nhìn tôi đi ra ngoài với vẻ mặt âm u.
Trước kia khi còn là phó quan, tôi luôn chăm lo cho hắn ăn sáng xong mới cùng đi làm.
Nhưng giờ tôi đã không còn là phó quan của hắn nữa, không có nghĩa vụ phải chăm sóc hắn.
7
Tháng thứ ba th/ai kỳ, tôi lại được yêu cầu kiểm tra sức khỏe. Kết quả vẫn xuất sắc như trước.
Mọi người đều thấy kỳ lạ vì omega mang th/ai thường không thể rời xa alpha của mình. Thậm chí nếu thiếu tín tức tố của alpha, cả mẹ lẫn con đều khó phát triển tốt.
Thế mà tôi chẳng có biểu hiện gì bất thường.
Tôi khỏe mạnh, th/ai nhi cũng phát triển tốt.
Tuy nhiên, bác sĩ vẫn khuyên Tưởng Trách nên thường xuyên cung cấp tín tức tố cho con, để em bé khỏe mạnh hơn.
Biết đâu đến lúc nào đó, đứa trẻ sẽ cần lượng lớn tín tức tố.
Tất cả những ai biết kết quả kiểm tra của tôi đều không tin nổi - một người giới tính thấp kém như tôi lại có th/ai kỳ suôn sẻ đến vậy.
Họ thầm chê giới tính thấp kém của tôi, tôi thầm cười họ chỉ là lũ gia súc.
Thực ra từ nhỏ, tư tưởng của tôi đã khác biệt.
Theo tôi, alpha hay omega mới đáng bị chế nhạo.
Họ chỉ là nô lệ cho tín tức tố và d/ục v/ọng mà thôi.
Từ nhỏ tôi đã kh/inh thường họ, nhưng không bao giờ thể hiện ra.
Nếu nói ra, có lẽ tôi đã bị ám sát mất rồi.
Xét về thể lực, tôi đương nhiên không địch lại alpha.
Tôi và Tưởng Trách quen nhau năm năm trước, lúc đó hắn mới chỉ là alpha cấp A.
Nhưng hắn rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.
Vô tình trong thời kỳ nh.ạy cả.m của hắn, tôi đã thấy hắn vài lần. Vẻ mặt nén chịu, bị d/ục v/ọng kh/ống ch/ế càng khiến hắn hấp dẫn.
Tôi chẳng phải người tốt gì, nhìn hắn lúc đó, tôi thèm muốn thân thể hắn.
Chỉ là không ngờ ba năm trước, hắn đột nhiên trở thành alpha cấp S, kèm theo chứng phân liệt nhân cách trong thời kỳ nh.ạy cả.m.
Ngay ngày đó, tôi đã ngủ với nhân cách thứ hai trỗi dậy, để hắn khỏi phải vật lộn một mình.
Tôi thừa nhận mình thèm muốn, nhưng cũng không phủ nhận việc này c/ứu được hắn.
Chỉ là không ngờ việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy là quỳ xuống xin lỗi tôi.
“Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Tôi: Chẳng cần anh chịu trách nhiệm.
Tỉnh táo hơn, hắn lại tự tiêm thêm mấy mũi ức chế.
Rồi quỳ trước mặt tôi c/ầu x/in tha thứ, hắn cho rằng mình đã cưỡng ép tôi.
Còn tôi, chỉ duỗi chân, từ eo lên đến ng/ực hắn.
Ngón chân tôi chạm vào ng/ực hắn hai cái: “Chơi thêm lần nữa, tôi sẽ để anh chịu trách nhiệm.”
Từ đó về sau, chúng tôi ngầm hiểu trở thành mối qu/an h/ệ gặp mặt mỗi tháng một lần.
Hắn xem tôi là bạn đời, tôi xem hắn là bạn tình.
Không ngờ nhân cách thứ hai của hắn dễ dụ dỗ thế, qua vài lần ân ái đã yêu tôi sâu đậm.
Hắn còn nói với tôi: “Tình không biết tự đâu mà đến, đã yêu là yêu sâu đậm.”
Tôi thở dài. Tình cảm từ chuyện giường chiếu mà ra, vậy mà chân thành thật đấy.
Thế mới bảo alpha là loài bị d/ục v/ọng thống trị.
8
Hôm đó đang xem tài liệu, đột nhiên có người bước vào.
Tôi ngẩng lên, nhíu mày khi thấy người tới.
“Cậu đến làm gì?”
Kỳ Giao tự kéo ghế ngồi đối diện tôi.
“Thiếu tướng Lận, tôi đến bàn chuyện.”
Tôi ra hiệu cho hắn khóa cửa văn phòng.
Cửa đóng xong, tôi bắt đầu dạy dỗ: “Lần sau đừng hồ đồ thế. Cửa chưa đóng đã gọi thiếu tướng. Lỡ có người nghe thấy thì sao?”
Kỳ Giao nhún vai bất cần, hoàn toàn không để tâm.
Tôi cũng lười nhắc lại, hắn vốn ngang ngược quen rồi, là một trong số ít người biết thân phận thật của tôi.
“Chiến trường đang thiếu nhân lực. Bọn tôi muốn điều Tưởng Trách tới, nhưng giờ có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Thực ra khi hắn đề cập đến việc đưa Tưởng Trách ra trận, tôi đã đoán ra phần nào.
“Hiện chỉ có Tưởng Trách đủ khả năng ổn định chiến trường. Nhưng tín tức tố của hắn không ổn định, tinh thần cũng bất ổn. Lý Sâm - người duy nhất phù hợp tín tức tố với hắn - đã bị hắn đ/á vào viện. Chúng tôi sợ hắn đột ngột phát bệ/nh, nên nhờ tôi hỏi cậu: Với tình trạng hiện tại, cậu có thể cùng ra chiến trường như trước được không?”