Beta Mang Thai Nhưng Không Chạy

Chương 5

07/11/2025 10:30

Tín tức tố của Giang Triệt rất mạnh mẽ. Chỉ sau 3 ngày vào chiến trường, tộc côn trùng đã hoàn toàn bị áp đảo.

Nhìn ngày tháng, tôi biết Giang Triệt đang cố xử lý mọi việc trên chiến trường trước khi bước vào thời kỳ nh.ạy cả.m. Trong mắt hắn, ngày 25/10 hắn sẽ hôn mê cả ngày.

Còn tôi, trong lòng dâng lên chút vui mừng. Dù không cần tín tức tố nhưng đứa con trong bụng tôi vẫn cần chút tín tức tố từ cha nó để phát triển tốt hơn. Thế nên tôi cũng đang chờ ngày đó, khi nhân cách thứ hai của Giang Triệt xuất hiện.

Vừa điểm 12 giờ đêm 25/10, tôi ôm gối mở cửa phòng Giang Triệt.

Thấy hắn đã ngủ say, tôi đặt gối xuống rồi nằm bên cạnh. Giang Triệt bỗng gi/ật mình tỉnh giấc.

Tôi buồn ngủ đến mức chỉ kéo tay hắn đặt lên người mình, đồng thời gi/ật miếng dán ức chế trên cổ hắn.

"Tuy tôi không ngửi thấy nhưng con cần đấy. Cứ thế này đi, phóng thêm chút tín tức tố ra nhé."

Nói xong tôi cọ đầu vào ng/ực hắn tìm tư thế thoải mái, rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Giang Triệt. Hắn ôm tôi rất ch/ặt.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy hắn đang nhìn tôi đầy căng thẳng. Tôi bật cười: "Anh làm mặt gì vậy? Phát hiện tôi mang bầu lên chiến trường nên sợ rồi hả?"

Mặt Giang Triệt đột nhiên tái mét. Tôi vòng tay qua cổ hắn áp sát người lại: "Thôi đừng gi/ận nữa. Không phải Giang Triệt bắt tôi tới đây, chỉ là hai chúng tôi phối hợp quen rồi, với lại trước hắn bị trúng đ/ộc nên tôi phải trông chừng. Nếu không thân thể hắn có vấn đề thì anh tính sao? Dù sao đây cũng là thân thể của anh mà."

Tôi cúi xuống ngửi cổ hắn: "Anh đã giải phóng tín tức tố chưa?"

"Ừ."

Quả nhiên tôi chẳng ngửi thấy gì.

"Tuy tôi không ngửi được nhưng bác sĩ nói nó tốt cho con. Phiền anh giải phóng thêm chút nhé."

Thấy hắn vẫn đờ đẫn, tôi trực tiếp hôn lên môi. Giang Triệt gi/ật mình, sau khi định thần liền bế tôi lên đáp trả.

Có chút kỳ lạ, nụ hôn của hắn vụng về lạ thường. May mà sau một phút đã trở lại bình thường.

Tôi đoán hắn vẫn gi/ận chuyện tôi tới chiến trường. Nhưng hắn vốn dễ nói chuyện, nhất là khi tôi chủ động.

Kết thúc nụ hôn, tôi nằm rúc trong lòng hắn thở gấp. Còn hắn thì ôm tôi im lặng.

"Lần này về nhất định tôi sẽ không bừa bãi nữa, được chứ?" Tôi lẳng lặng đưa bậc thang.

"Được, anh đi nấu đồ ăn sáng cho em, em nằm nghỉ đi."

Tôi gật đầu: "Ừ."

Nhìn bóng lưng hắn, lòng tôi dấy lên nghi hoặc.

Ăn sáng xong, tôi quấn chăn ngồi bên cửa sổ đọc sách.

"Anh ra ngoài họp chút, em muốn ăn trưa món gì? Anh nấu cho."

"Em không đói lắm, không muốn ăn."

Hắn đến bên kéo tay tôi xoa xoa: "Mang bầu rồi phải ăn chút đỉnh, ngoan nào."

"Thôi được, anh nấu gì em ăn nấy."

"Ừ." Hắn giơ tay xoa đầu tôi.

Tôi cười né tránh: "Hôm nay anh kỳ lạ thế?"

Tay hắn khựng lại: "Em nghĩ nhiều rồi, nghỉ đi, anh đi họp đây."

Tôi kéo áo hắn xuống, khi hắn cúi người tưởng tôi có điều muốn nói. Tôi cắn nhẹ vào cằm hắn: "Về sớm nhé, chồng yêu."

"Ừ."

Nhìn hắn rời đi, nụ cười trên môi tôi lập tức biến mất khi cửa đóng lại.

Mở quang n/ão, tôi nhắn cho viện trưởng Viện nghiên c/ứu: [Triệu Khải, truyền cho tôi tư liệu mật về thời kỳ nh.ạy cả.m của Giang Triệt.]

Triệu Khải: [Vâng sư huynh, cho em 3 phút.]

Tôi gửi lại chữ OK.

Giang Triệt hôm nay rất khác thường, khiến tôi nghi ngờ đây là bản gốc chứ không phải nhân cách thứ hai. Nếu đúng vậy thì nhân cách thứ hai đã đi đâu?

Tôi xem lại toàn bộ báo cáo sức khỏe trước đây của Giang Triệt - hoàn toàn không vấn đề gì.

Tôi lại liên lạc với Triệu Khải.

"Hiện tại hắn có chút vấn đề, khi về bộ tư lệnh tôi sẽ đưa hắn tới kiểm tra."

"Anh ấy có biểu hiện gì?"

Tôi thở dài: "Hình như nhân cách thứ hai đã biến mất."

"Có phải do lần trước Lý Sâm gây ra không? Do độ tương thích giữa họ cao nên dung dịch tín tức tố nguyên chất ảnh hưởng tới Giang Triệt?"

Tôi quăng sách sang ghế: "Chưa thể khẳng định, để tôi quan sát thêm. Nhưng nhất định phải kiểm tra ngay khi về."

"Rõ."

"Sư huynh, em muốn hỏi... nghe nói Lý Sâm sẽ bị xử nặng?"

Tôi gừng nhẹ: "Lệnh của tôi. Có ý kiến gì không? Hắn suýt khiến chúng ta mất đi một trong tam đại chiến lực, em có ý gì sao?"

Bên kia im lặng giây lát: "Sư huynh nói phải, em không ý kiến."

Hai tiếng sau, Giang Triệt trở về.

Hắn bưng đồ ăn đã nấu tới trước mặt tôi.

"Xem có muốn ăn không?"

Tôi không nhìn đồ ăn mà chăm chú quan sát hắn. Hắn đặt khay đồ ăn lên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện.

"Lận Ngôn, em đúng là rất thông minh."

Tôi tựa vào đầu giường cười khẽ: "Anh cũng vậy thôi."

"Vậy mỗi lần thời kỳ nh.ạy cả.m hôn mê một ngày, là vì xuất hiện một phiên bản khác của anh sao?"

Tôi gật đầu.

"Sao em nhận ra? Chúng tôi khác nhau nhiều lắm à?"

Tôi ngáp dài: "Hắn không biết nấu ăn."

Giang Triệt im lặng.

"Em và phiên bản kia của anh ở bên nhau, còn có con chung. Em nói omega mang th/ai là giả, thực ra em chẳng có omega nào, chính em đang mang th/ai con của anh."

Tôi gật đầu rồi lắc: "Đúng là không có omega, nhưng tôi mang th/ai con của hắn, không phải của anh."

Hắn nghiến răng: "Anh không tranh luận điểm này. Em đúng là beta phải không?"

"Phải."

"Vậy em không cần tín tức tố của anh, nhưng hiện tại đứa bé cần?"

"Đúng."

"Vậy trong thời gian này em cứ ở bên anh, anh sẽ cung cấp tín tức tố cho con."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm