Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 2

06/11/2025 11:53

Tôi cũng không nghĩ nhiều, mở cửa xe rồi bước lên.

Mãi đến khi xe khởi động, tài xế mới nhận ra không ổn nên dừng lại cho tôi xuống giữa đường. Khi quay đầu, tôi thấy Chu Du Hành đã lái xe theo tôi từ lúc nào.

Lần này anh xuống xe, tôi đã nhận ra anh. Bông tuyết đầu mùa lất phất rơi trong khoảng cách giữa hai chúng tôi. Chu Du Hành lặng lẽ nhìn tôi qua làn tuyết mỏng.

'Đồ ngốc.'

Hình như anh nói thế.

'Tôi nhận ra rồi.' Tôi nhìn thẳng vào anh nói, 'Giờ tôi đã nhớ biển số xe anh, sẽ không lên nhầm nữa.'

Chu Du Hành khẽ cười khẩy, 'Vậy thì giỏi lắm, cuối cùng cũng nhớ được thứ của anh.'

Tôi cúi gằm mặt xuống, trong lòng thì thầm: Mình đâu có ngốc...

...

Sau đó chúng tôi thực hiện hôn ước giữa hai gia đình. Dù chưa từng nói yêu, nhưng mỗi khi tôi gặp rắc rối, Chu Du Hành luôn xuất hiện kịp thời.

Tôi ngây thơ nghĩ, dù không yêu thì ít nhất anh cũng không gh/ét mình. Cho đến hôm nay khi đọc được bài đăng đó, tôi mới chợt nhận ra: Có phải vì chán gh/ét, thấy tôi phiền phức nên anh mới làm vậy?

Giải quyết hộ mọi chuyện dễ dàng hơn là nhìn tôi vật lộn. Tôi lại thu mình vào vỏ ốc quen thuộc. May thay, hôn ước chỉ có ba năm. Nhận ra sự thật này vẫn chưa muộn.

Lúc đó Chu Du Hành vừa tắm xong, dùng khăn lao mái tóc hơi ẩm rồi ném điện thoại vừa trả lời bài đăng lên đầu giường. 'Chuẩn bị ngủ chưa, Thời Việt?' Giọng anh vẫn ân cần như mọi khi, 'Cần anh vỗ về không?'

Nhưng tôi đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hỏi: 'Chu Du Hành, anh rất gh/ét em phải không?'

Anh ngỡ ngàng, lần đầu tiên nói lắp bắp: 'Anh...'

Tôi lắc đầu như đang an ủi chính mình: 'Không sao, sắp hết ba năm rồi. Em sẽ không làm phiền anh năm thứ tư đâu. Anh muốn ly hôn với em không?'

Ánh trăng dịu dàng chiếu vào phòng. Chu Du Hành nhìn tôi, đôi lông mày chau lại như đang đ/au đớn: 'Không. Anh không muốn ly hôn.'

3

Tôi nhìn anh đầy tủi thân, càng im lặng hơn. Trên diễn đàn nói gh/ét tôi là anh, giờ khẩn trương nói không muốn ly hôn cũng là anh. Rốt cuộc anh muốn tôi làm sao?

Chu Du Hành dùng tay xoa dịu những nếp nhăn giữa lông mày tôi: 'Bé Thời.'

Anh dịu dàng áp má vào tôi: 'Đừng nhíu mày nữa.' Vòng tay ôm lấy tôi, giọng trầm ấm: 'Em nghe thấy gì hay thấy gì rồi? Nói anh nghe, chúng ta cùng giải quyết.'

Nghe vậy, nước mắt tôi lại rơi. Tôi đưa điện thoại cho anh, nói từng chữ: 'Anh... tự... xem... đi.'

Vừa nhìn thấy tiêu đề bài viết, Chu Du Hành đã hiểu ngay. Anh nhìn tôi, tay giơ lên định lau nước mắt nhưng lại hạ xuống.

Tôi từng nghĩ anh sẽ giải thích, sẽ xin lỗi, thậm chí thừa nhận lạnh lùng: 'Đúng, anh gh/ét em. Gh/ét cái sự ngốc nghếch của em.' Nhưng không ngờ—

Chu Du Hành quỳ phịch xuống đất. 'Anh xin lỗi.'

4

Cử chỉ đó khiến tôi choáng váng, quên mất mình đang gi/ận dữ. Anh bò đến gần, ngước nhìn tôi đầy thành khẩn: 'Bé Thời ơi.'

Đôi mắt anh tựa như gom hết tinh tú đêm nay, long lanh đầy yêu thương: 'Anh biết mình cứng miệng. Thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu em rồi, nhưng không chịu thừa nhận.'

'Em còn phải đi học, đi làm, thời gian bên nhau quá ít. Anh nhớ em nhưng ngại làm phiền, nên mới viết bài nói gh/ét em.'

'Giờ nghĩ lại, lúc viết chắc có chút gh/ét thật. Nhưng không phải kiểu gh/ét em tưởng! Là gh/ét vì sao em không nhìn anh, nhận nhầm anh, không nhớ anh như anh nhớ em.'

Chu Du Hành nắm lấy tay tôi, áp má vào lòng bàn tay tôi: 'Bé Thời à, thực ra... anh chỉ muốn được em vỗ về thôi.'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm