「Chúng ta không thể chỉ là mối qu/an h/ệ thầy trò đơn thuần sao?」
Trời ơi.
Đừng quyến rũ tôi nữa.
Thẩm Thành cười nhẹ giả vờ tiếc nuối:
「Hình như không được.」
「Trừ khi... một mối qu/an h/ệ không đơn thuần thì được.」
14.
Thấy tôi im lặng.
Thẩm Thành dịu giọng, hỏi với vẻ tủi thân:
「Bảo bảo, thật sự không được sao?」
Đầu óc tôi ù đi.
N/ổ tung.
Tôi không ngờ Thẩm Thành lại đột nhiên ra chiêu này.
Lúc mới yêu, Thẩm Thành kiên quyết không chịu gọi tôi là bảo bảo.
Sau này bị tôi ép uổng đủ kiểu mới bắt đầu gọi.
Không phải nhắn tin, gửi voice hay video call.
Ai ngờ cậu ta lại gọi giữa chốn đông người thế này!
Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran.
Nghe trực tiếp ngoài đời còn khiến người ta mềm nhũn hơn trong điện thoại gấp bội.
Chưa kịp phản ứng.
Thẩm Thành thừa thắng xông lên, 「Bảo bảo, đừng chia tay được không?」
Đã gần một tháng kể từ khi tôi và Thẩm Thành chia tay.
Tôi không hiểu sao cậu ta vẫn kiên trì thế.
Gắng gượng dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
Nhìn Thẩm Thành, tôi bất chợt hỏi:
「Em luôn có một thắc mắc.」
「Em cứ nói.」
「Anh thích phiên bản online hay con người thực của em? Nếu là ngoài đời thì có hơi vô lý không?」
Tôi khẽ nói: 「Còn nếu là trên mạng, tất cả chỉ là ảo mà thôi.
Thẩm Thành, em tò mò lắm. Nếu người đến gặp anh không phải em, anh có như vậy không?」
Thẩm Thành trầm mặc.
Thực ra không chỉ Thẩm Thành.
Ngay cả bản thân tôi cũng mơ hồ.
Người yêu online bỗng hóa thành ông thầy thể dục mà mình không ưa.
Vậy tôi có thích Thẩm Thành không?
Hay chỉ thích phiên bản online của cậu ta?
Bàn ăn đột nhiên yên ắng.
Thẩm Thành không trả lời những câu hỏi đó, mà nói:
「Anh sẽ theo đuổi em. Nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta dừng lại.」
「Được chứ?」
Hả?
Vậy cũng được?
15.
Tôi xoa xoa thái dương.
「Thầy Thẩm, thầy không cần như vậy đâu.」
Thẩm Thành im lặng giây lát, 「Trước đây em toàn gọi anh là bảo bảo mà.」
Đó là trước kia!
Bây giờ sao có thể giống được?
Thẩm Thành tuy đôi khi mồm mép đ/ộc địa.
Nhưng làm việc thì rất đáng tin.
Nói theo đuổi là thật sự theo đuổi.
Chỉ có điều đều lén lút, không dám phô trương.
Không chỉ theo đuổi, còn cố tình quyến rũ tôi.
Không biết cậu ta học đâu mấy chiêu dê xồm ấy.
Khoe cơ bụng khoe cơ ng/ực, đến đường rãnh cũng không buông tha.
Nhìn mà m/áu mũi tôi chảy ròng ròng.
Phải dùng mấy tờ giấy mới cầm được.
「Đừng gửi cho em nữa.」
Tôi nói giọng nghẹt mũi: 「Em không muốn xem.」
Thẩm Thành lập tức gửi voice note:
「Bảo bảo không muốn xem cái này à? Vậy bảo bảo muốn xem gì? Anh quay cho. Phòng tắm được không?」
Trời đất ơi.
Đầu óc tôi hiện lên hình ảnh Thẩm Thành đứng dưới vòi sen, áo sơ mi trắng ướt sũng bám sát cơ thể.
Tim đ/ập thình thịch.
Tỉnh táo lại, tôi nhắn:
【Không xem.】
Nằm trên giường, tôi thở dài.
Thẩm Thành có thật sự thích tôi không?
Vậy sao trước đây còn m/ắng tôi trước mặt cả lớp?
Đây gọi là thích?
Ai tin!
16.
Thẩm Thành là người rất kiên nhẫn.
Bị từ chối vẫn tiếp tục theo đuổi.
Tôi không nhịn được hỏi: 「Bị em từ chối nhiều lần thế, lẽ ra anh nên bỏ cuộc chứ?」
Thẩm Thành nhìn tôi đầy ngơ ngác.
「Tại sao phải bỏ cuộc?」
「Em từ chối anh, chẳng phải là chuyện bình thường sao?」
Hai câu nói khiến tôi tắc tị.
Trong lòng ngọt ngào nhưng cũng xen lẫn cảm xúc khó tả.
「Sự thay đổi đột ngột về thân phận khiến em khó chấp nhận, nên anh cho em thời gian.」Thẩm Thành nói khẽ: 「Em muốn đối xử với anh thế nào cũng được, đó là quyền tự do của em.」
「Trước đây... anh cũng thật sự có chỗ không phải.」
Thẩm Thành ám chỉ chuyện trên lớp.
Hừ.
Bây giờ mới biết mình sai sao?
「Em đừng sợ anh, em muốn từ chối kiểu gì cũng được.」
「Coi anh như chó để sai bảo cũng được.」
Tôi:……
Thật sự không cần thiết.
Thẩm Thành lại vô cùng chân thành, 「Nếu coi anh như chó mà khiến em đồng ý yêu anh, thì em cứ tùy ý. Bảo anh làm gì anh làm nấy, dù có cởi trần đứng trước mặt em cũng được.」
「……」
Tôi nghiêm túc nghi ngờ việc này chỉ khiến Thẩm Thành sướng.
Một lúc sau, tôi bất lực:
「Thẩm Thành, cho em thêm chút thời gian.」
Tôi thật sự chưa thể tiếp nhận ngay lúc này.
「Được, em muốn bao lâu cũng được, bảo bảo.」
「……Đừng gọi em như thế.」
「Em cũng có thể gọi anh như vậy.」
Thẩm Thành bắt đầu lèo nhèo.
Tôi lười tranh cãi.
17.
Nửa đêm không ngủ được.
Tôi ra ban công.
Hút hai điếu th/uốc.
Tự hỏi bản thân có thích Thẩm Thành không.
Điện thoại rung lên.
Là thông báo từ Alipay.
Tôi ngập ngừng, tay r/un r/ẩy mở vào.
Thấy Thẩm Thành chuyển 5200 tệ, tôi sững người.
Kèm dòng ghi chú:
【Bảo bảo ngủ ngon.】
Lướt lên xem.
Hầu như mỗi ngày 12h đêm, Thẩm Thành đều chuyển tiền vào.
Mỗi lần ghi chú khác nhau.
Ví dụ:
【Bảo bảo đồng ý cho anh theo đuổi đi mà~】
【Giang Dục luôn vui vẻ.】
【Nhớ bảo bảo quá~】
Thông báo ứng dụng quá nhiều, tôi ít khi xem.
Không ngờ Thẩm Thành lại... quê một cục thế.
Đến lời tỏ tình cũng không biết nói.
Hình như, tôi cũng thích Thẩm Thành.
Chuyển hết số tiền trả lại.
Tôi nói:
【Chúng ta thử đi.】
Không phải yêu online, mà là yêu thật.
WeChat của Thẩm Thành gọi video call ngay lập tức.
Cậu ta thở hổ/n h/ển, 「Bảo bảo, em nói gì cơ? Anh thấy tin nhắn của em rồi.」
Gió thổi vào mặt tôi.
Tôi khẽ lặp lại: 「Thẩm Thành, chúng ta thử yêu nhau đi.」
Đầu dây bên kia bỗng im bặt.
Rồi vang lên ti/ếng r/ên khẽ.
Tôi:……
Có gì đó không ổn.
Tôi gắng hỏi: 「Anh... đang làm gì thế?」
Tiếng nước chảy vang lên, theo sau là giọng Thẩm Thành khàn đặc truyền thẳng vào tai:
「Bảo bảo, anh đang nghĩ về em.」
Tôi vội cúp máy.
Lẩm bẩm ch/ửi thầm.
Bi/ến th/ái!
18.
Sau khi đến với Thẩm Thành.
Chúng tôi yêu nhau lén lút.
Trên lớp, cậu ta đối xử với tôi như học sinh bình thường.
Không một chút giao tiếp m/ập mờ.
Nhưng sau giờ học, Thẩm Thành thành chó săn đích thực.
Theo đúng nghĩa đen.
Trước đây chỉ thấy Thẩm Thành phiền phức, không ngờ lại bám dính đến thế.
Có lần tôi hỏi tại sao hồi xưa lại đối xử với tôi như vậy.
Cậu ta ấm ức: 「Em nói sau lưng anh là trai bao...」
Ừm...
Tôi quên mất.
Hình như đúng là có chuyện này thật.
Thẩm Thành hẹn hò, rủ tôi đến nhà cậu ta.