Một người.
Đeo nhẫn ngón trỏ ở bàn tay phải.
Độc thân.
Thân hình cực phẩm.
Vai rộng hông thon.
Chân dài eo nhỏ.
Nhìn là biết hàng hiếm.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi chỉ muốn được anh ấy khiến cho đồng tử mất phương hướng.
Phải làm sao để bắt chuyện đây?
Tôi nhấp ngụm rư/ợu.
Nên chọn phong cách lãng mạn, đến bảo "Đêm nay trăng đẹp thật"?
Hay thẳng thừng hỏi luôn: "Chỗ anh to không?"
Nhưng thế thì mất điềm đạm quá, hỏng hết hình tượng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi.
Anh đẹp trai quay sang nhìn.
Tôi vội tránh ánh mắt, dùng bóng cửa sổ kiểm tra ngoại hình.
Dù thế nào.
Tôi vẫn khoác chiếc sơ mi đen phong cách khắc kỷ.
Cúc áo cài chỉn chu đến tận cổ.
Không biết có làm người ta chán ngắt không.
Anh ta cũng đang quan sát tôi.
Tôi nghĩ cách vừa giữ hình tượng vừa được ăn no.
Nhưng vẫn hơi đắn đo.
Tôi uống hết ly này đến ly khác.
Dần nhận ra mình đã uống quá nhiều.
Đầu óc bắt đầu quay cuồ/ng.
Đứng dậy loạng choạng, chóng mặt.
Hóa ra cơ thể này tửu lượng kém.
Anh đẹp trai tôi để ý khá tốt bụng, chủ động đến đỡ tôi: "Cần giúp không?"
Tôi xoa thái dương lắc đầu: "Không cần."
Đẩy anh ta ra nhưng đi không vững, ngã ngửa vào vòng tay anh.
Anh ta bản năng ôm lấy tôi.
Tôi nhận thấy.
Anh ta đang nuốt nước bọt.
Phần dưới dần có biểu hiện lạ.
Kế hoạch thành công.
Tôi nhịn không được cười thầm.
3
Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường.
Anh đẹp trai đêm qua đang nằm bên cạnh.
Anh vòng tay ôm tôi.
Thấy tôi cựa mình.
Bản năng siết ch/ặt vòng tay.
Tôi bị ép vào ng/ực anh.
Anh cười: "Tỉnh rồi à?"
Ký ức hỗn độn đêm qua ập về.
Chỉ nhớ mang máng, tôi bị anh bày đủ tư thế khiến người ta đỏ mặt.
Cùng những lời tục tĩu văng vẳng bên tai giữa tiếng thở dốc.
"Ngoan nào."
"Đừng khóc."
"Quay lại đây, để anh xem."
Tôi bật ngồi dậy, gi/ật chăn.
Tôi chỉ mặc mỗi áo sơ mi.
Anh ta chỉ vận mỗi quần dài.
Hai người gộp lại chẳng đủ bộ đồ hoàn chỉnh.
Đêm qua sướng thì sướng thật.
Nhưng môi tôi bị rá/ch.
Eo cũng hơi đ/au.
Khắp người đầy dấu vết gợi cảm.
Như vừa bị ai đó vò nát th/ô b/ạo.
Người đàn ông trước mắt cũng chẳng nguyên vẹn.
Lưng anh đầy vết cào đỏ của tôi.
Tôi mặt lạnh đứng dậy, đi đến giá áo, thò tay vào túi áo khoác.
Anh ta còn quan tâm hỏi:
"Sao không dám nhìn em, ngại à?"
"Có chỗ nào khó chịu không, anh xoa cho?"
Cuối cùng tôi cũng lôi được xấp tiền mặt.
Vứt cho anh một nghìn, giọng khàn đặc như hét cả đêm: "Chuyện đêm qua coi như chưa xảy ra."
Anh ta nhìn tiền rơi trên giường, cười gằn: "Anh coi tôi là gì?"
Tôi trả lời đại: "Chê ít à?"
Không còn nhiều tiền mặt.
Tôi ném thêm nghìn nữa, dọa: "Tiết lộ chuyện này thì mày ch*t chắc."
Tôi mặc chỉnh tề áo quần, cài nút cẩn thận đến chiếc cuối cùng.
Khoác áo khoác, bước đi dưới ánh mắt nóng bỏng của anh ta.
Trên đường đi, lòng thỏa mãn.
Ăn no nê, ăn ngon lành.
Thuận lợi bước vào thời gian hiền triết.
Cuối cùng cũng có động lực duy trì hình tượng khắc kỷ.
Tôi không khỏi hồi tưởng.
Tay nghề anh đẹp trai đó khá điêu luyện.
Tiếc thật.
Chỉ được hưởng một lần.
Không có gì bất ngờ thì đời này chẳng gặp lại nữa.
Chỉ phiền vết cắn ở xươ/ng đò/n.
Con chó đó, cắn vào chỗ dễ thấy thế.
Tôi ghé tiệm th/uốc m/ua băng cá nhân dán lên xươ/ng đò/n.
Giờ thì hoàn hảo.
4
Vừa về đến công ty, thư ký nhắc: "Hôm nay là sinh nhật thiếu gia Tư Niên."
Tôi đáp: "Biết rồi."
Tiệc sinh nhật Hứa Tư Niên trước đây do gia đình tổ chức.
Nhưng giờ nhà cậu ta phá sản, không còn khả năng nữa.
Thành ra tôi đảm nhận việc này.
Cảnh này đã kéo dài hai năm.
Hứa Tư Niên cũng quen để tôi lo liệu.
Cậu ta chỉ việc đưa thực đơn mong muốn, tự nhiên như sai khiến người giúp việc ngày xưa.
Đang suy nghĩ, Hứa Tư Niên hào hứng gọi điện: "Liêu Thanh, tiệc sinh nhật lần này có thể mời vài người anh không quen không?"
Tôi chưa từng từ chối cậu ta: "Được thôi, đây là tiệc của em mà."
Cậu ta vui lắm: "Anh nhớ chuẩn bị thật hoành tráng nhé, tối nay em mời khách quý đấy."
Tôi định hỏi thêm thì cậu ta đã cúp máy.
Tiệc sinh nhật Hứa Tư Niên luôn cầu kỳ.
Dù có năng lực chi tiêu, có thể giao việc vặt này cho người khác.
Hệ thống nhắc nhở: "Nhân vật của anh là nam phụ tình sâu, phải tự tay chuẩn bị sinh nhật cho Hứa Tư Niên."
Đành phải tự mình kiểm tra từng chi tiết, đảm bảo bữa tiệc hoàn hảo.
Tôi nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng:
"Tổng Liêu chiều chuộng thật, việc nhỏ cũng tự tay làm."
"Tiếc là chiều thế nào, người ta cóc cần."
5
Đêm xuống, tiệc sinh nhật Hứa Tư Niên bắt đầu.
Cậu ta mời khá đông khách.
Ngoài quà sinh nhật đắt tiền, tôi đặc biệt đặt may cho cậu bộ vest cao cấp.
Mặc vào trông cậu vẫn là tiểu thiếu gia chưa từng trải gió bão.
Từ lúc tiệc bắt đầu, Hứa Tư Niên đã bận trò chuyện với bạn bè, mặc kệ tôi - người tổ chức tiệc cho cậu.
Tôi tựa vào bàn nhìn cậu, khóe mắt ủ rũ, toát lên vẻ đổ vỡ đ/au thương - diễn cho đúng vai.
Đúng lúc đó, mắt Hứa Tư Niên đột nhiên sáng rực.
Cậu nhìn chằm chằm về phía trước, má ửng hồng.
Tôi hỏi: "Tư Niên, em sao thế?"
Cậu bịn rịn: "Liêu Thanh xem kìa, Hoắc Truy đến rồi, tối nay em có mời anh ấy mà."
Cậu cuống quýt: "Làm sao đây Liêu Thanh? Tóc em có rối không? Cổ áo chỉnh tề chứ?"
Tôi dịu dàng: "Em luôn hoàn hảo mà."
Hóa ra cậu ta căng thẳng thế.
Là do Hoắc Truy đã đến.