Quý Tắc và Thẩm Mặc kiên quyết không buông tha Cố Đình Thâm.
Quý Tắc vốn gh/ét cay gh/ét đắng cảnh bị người khác đe dọa.
Thẩm Mặc thì điều tra ra vụ t/ai n/ạn xe của mình chính là do Cố Đình Thâm âm thầm động tay động chân.
Hai người họ bắt đầu ra tay không khoan nhượng với Cố Đình Thâm.
Lúc này, họ đã khác xa so với trong nguyên tác. Dưới sự giúp đỡ của tôi và bạn thân, họ đã gây dựng được sự nghiệp vững chắc, đủ sức đối đầu với Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm vốn không trong sạch, dần dần bị hai nam phụ này đ/á/nh cho tơi bời sự nghiệp.
Vì chuyện này, Ôn Niệm Thu đặc biệt gặp mặt Thẩm Mặc và Quý Tắc, khuyên họ đừng so đo với Cố Đình Thâm nữa.
"Đình Thâm không cố ý đâu, anh ấy chỉ là yêu em quá thôi."
Thẩm Mặc lạnh lùng đáp: "Cô về đi, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được. Vì hắn ta, tôi suýt nữa đã mất mạng."
Quý Tắc gật đầu phụ họa: "Hắn còn động vào xe của tôi sau này, nếu không nhờ tinh ý, làm sao tôi có thể đứng đây nói chuyện với cô? Chuyện này chúng tôi sẽ tính sổ với hắn đến cùng!"
Ôn Niệm Thu nhíu mày, bực bội: "Hiện tại hai người chẳng phải vẫn sống tốt sao? Sao không thể vì em mà tha cho Đình Thâm?"
Thẩm Mặc nhìn xuống đôi chân trống không trên xe lăn, ngẩng đầu chất vấn: "Tôi mất cả đôi chân, còn gọi là 'sống tốt' sao?"
Quý Tắc cười khẩy: "Ôn Niệm Thu, lúc cô mới về nước khóc lóc bảo Cố Đình Thâm đối xử tệ với cô, chúng tôi mới hết lòng bảo vệ cô. Kết quả là gì? Cố Đình Thâm suýt gi*t ch*t chúng tôi, còn chúng tôi thì vì cô mà đ/á/nh mất người yêu. Thế mà cô quay đầu lại làm hòa với hắn. Trong mắt cô, chúng tôi chỉ là công cụ cho trò tình ái của hai người thôi!"
Ôn Niệm Thu nhìn thấy ánh mắt gh/ét bỏ chưa từng có trong mắt Quý Tắc, hoảng hốt: "Không phải vậy, em..."
Quý Tắc thẳng thừng: "Cút đi, tôi thực sự hối h/ận vì đã quen biết cô."
Thẩm Mặc quả quyết: "Ôn Niệm Thu, cô khiến tôi đ/á/nh mất Hạ Miên, lại còn mất cả đôi chân. Tôi tuyệt đối không tha cho cô."
Một năm sau, tôi lại nghe được tin tức về nam nữ chính cùng các nam phụ.
Thẩm Mặc và Quý Tắc không ngừng nhắm vào công ty của Cố Đình Thâm, cuối cùng đã thu thập đủ chứng cớ phạm tội, tống gã vào tù.
Cố Đình Thâm sụp đổ, Ôn Niệm Thu liền bị kẻ th/ù của hắn trả th/ù. Cô gặp t/ai n/ạn xe nghiêm trọng, may mắn giữ được mạng sống nhưng rơi vào trạng thái sống thực vật, cả đời phải nằm trên giường.
Còn Thẩm Mặc và Quý Tắc cũng chẳng khá hơn, công ty của họ phá sản vì kinh doanh thua lỗ.
Hai người trắng tay, dần dần bước vào kết cục bi thảm như trong nguyên tác.
Hai đứa trẻ cũng phải theo họ sống cuộc đời khổ cực.
Trong khoảng thời gian này, cả Thẩm Mặc lẫn Quý Tắc đều gọi điện cho tôi và Triệu Sảng, nhưng chúng tôi đều không nghe máy.
Đã quyết định rời khỏi thế giới này, chúng tôi không muốn dính dáng gì đến hai kẻ bạc tình này nữa.
Trước đó ở lại chỉ là muốn chứng kiến kết cục thảm hại của họ.
Giờ đây, câu chuyện sắp hồi kết.
Triệu Sảng hỏi tôi: "Về thôi chứ?"
Tôi gật đầu: "Về thôi."
Chúng tôi gọi hệ thống.
[Hệ thống, chúng tôi muốn về nhà.]
Hệ thống: [Đã nhận lệnh, xin chuẩn bị tâm thế, bắt đầu đếm ngược: 5,4,3,2,1.]
Ánh sáng trắng lóe lên trong mắt tôi.
Chỉ một tích tắc sau, tôi và Triệu Sảng đã xuất hiện tại ngã tư nơi chúng tôi gặp nạn.
Chiếc xe tải mất lái sẽ đ/âm tới sau 30 giây nữa.
Tôi và Triệu Sảng nắm ch/ặt tay nhau, chạy thật nhanh đến nơi an toàn - cũng là chạy về phía tương lai tươi sáng rực rỡ.
10
Nhiều năm sau, tôi và Triệu Sảng đều có gia đình hạnh phúc.
Trong một bữa ăn chung, hệ thống biến mất từ lâu bất ngờ xuất hiện:
[Chủ nhân, hai nam phụ chân tình nguyện đ/á/nh đổi vĩnh viễn không được luân hồi để gặp hai người một lần. Các người có muốn gặp họ không?]
Triệu Sảng: [Không gặp.]
Tôi: [Ý tôi cũng vậy!]
Hệ thống thở dài: [Hiện tại họ sống rất khổ, nguyện vọng cuối cùng trước khi ch*t chỉ là được gặp lại hai người.]
Quả không hổ là hệ thống c/ứu rỗi nam phụ chân tình, bao năm vẫn không chữa được bệ/nh thương hại đàn ông.
Triệu Sảng: [Họ khổ cực đâu phải do chúng tôi? Đó là họ tự chuốc lấy.]
Tôi: [Chính x/á/c.]
Hệ thống chợt hiểu ra, nói lời [Xin lỗi đã làm phiền] rồi biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới của chúng tôi.