“Em họ Tô, anh họ Bùi, chúng ta làm gì có chuyện anh em ruột thịt?”
Tôi h/oảng s/ợ đến mức choáng váng, mắt tối sầm rồi ngất lịm đi.
9.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu chạm trổ hoa văn cầu kỳ.
Không gian xung quanh hoàn toàn xa lạ, tôi đưa tay xoa xoa thái dương còn đang ê ẩm, chợt nghe tiếng ai đó vang lên bên cạnh.
“Uyển Uyển, em tỉnh rồi sao?”
Là Bùi M/ộ Trầm!
Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc mai lởm chởm trên trán.
“Anh đã bảo rồi, chuyện công ty đã có anh lo, em không cần phải căng thẳng như vậy.”
“Nhìn em xem, tự dồn ép mình đến mức ngất xỉu…”
“Em không biết đâu, lúc thấy em gục xuống, anh đ/au lòng thế nào.”
“Chuyện… công ty?”
Tôi nhíu mày nhìn Bùi M/ộ Trầm trước mặt, ánh mắt thoáng nghi hoặc.
Nhà họ Tô gặp biến cố, không phải ba mẹ đã gả tôi sang nhà họ Phó liền sao? Tôi lo lắng chuyện gì chứ?
Còn nữa, từ khi nào tôi và Bùi M/ộ Trầm trở nên thân thiết thế này?
“Đây là đâu? Tại sao em… lại ở đây?”
Cúi xuống tìm hồi lâu mà chẳng thấy điện thoại đâu!
Không được rồi, ba ông chồng của em không liên lạc được sẽ lo lắng mất.
“Bùi M/ộ Trầm, điện thoại của em đâu?”
Nghe vậy, Bùi M/ộ Trầm nheo mắt, đưa tay xoa xoa sau gáy tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Là anh không đủ đẹp trai sao? Cứ đòi xem điện thoại làm gì?”
“Uyển Uyển tìm điện thoại, định gọi cho ai vậy?”
“Có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Tôi giãy giụa định đẩy anh ra, nhưng ng/ực anh như bức tường thành không thể lay chuyển.
Lòng bàn tay chạm vào cơ ng/ực rắn chắc, cuồn cuộn hơn cả ba ông chồng tôi!
Vô thức bóp nhẹ, tôi lập tức hoảng hốt rụt tay lại.
Không! Không được, đây là anh trai tôi mà!
Tôi đã có ba ông chồng rồi! Phải giữ tri/nh ti/ết, không được tùy tiện sờ ng/ực đàn ông khác!
Bùi M/ộ Trầm lại nắm ch/ặt tay tôi, đ/è mạnh lên ng/ực anh.
“Uyển Uyển, thích không?”
“Tất cả đều là anh tập cho em đấy…”
Vừa nói, anh vừa tự ý cởi cúc áo sơ mi.
Một cái, hai cái, ba cái… bảy cái!
Tôi vội bịt mắt, nhưng vẫn lén nhìn qua kẽ tay: “Đừng cởi nữa, đừng…”
Cởi thế này nữa là thấy cả cơ bụng mất!
Mà nói, ng/ực Bùi M/ộ Trầm to thế kia, chắc bụng cũng tám múi nhỉ…
Nhìn một chút thôi, chỉ một chút…
10.
Một cái liếc nhìn đó khiến h/ồn tôi bay lên mây.
Bùi M/ộ Trầm không chỉ khoe tám múi săn chắc, anh còn tháo cả thắt lưng.
Tôi lập tức đ/è tay anh đang định mở khóa quần.
“Đủ rồi! Đừng cởi nữa!”
Do quá kích động, tay tôi ấn nhầm xuống vị trí thấp hơn.
Cả tôi và Bùi M/ộ Trầm đều đơ người.
Tôi: “…”
Bùi M/ộ Trầm: “…”
Tỉnh táo hơn, tôi đ/á một cước đẩy Bùi M/ộ Trầm ra xa.
“Đừng đùa nữa Bùi M/ộ Trầm! Em đã có ba ông chồng rồi, đừng dụ dỗ em nữa! Em không thể làm chuyện có lỗi với các chồng em được!”
Ai ngờ Bùi M/ộ Trầm lại đưa chiếc thắt lưng cho tôi.
“Uyển Uyển, nói gì lẩm cẩm thế? Em chỉ có mỗi anh là chồng thôi!”
“Những người kia chỉ là ảo tưởng của em thôi! Có phải vì gi/ận anh bỏ em lại một mình suốt mấy năm qua, nên em mới tưởng tượng ra ba ông chồng để bầu bạn không?”
Một câu nói của Bùi M/ộ Trầm khiến n/ão tôi quá tải.
“Cái gì… ý anh là em…”
Bùi M/ộ Trầm nói: “Đúng vậy! Khủng hoảng tài chính của Tô thị năm đó là do anh gây ra. Ông nội anh đã tìm thấy anh, còn đe dọa bắt anh về Bùi gia kế thừa gia nghiệp, nếu không sẽ để Tô thị phá sản! Ông ấy còn lấy an nguy của em ra để u/y hi*p anh!”
“Anh mất bảy năm trời mới nắm được toàn bộ tài sản và thế lực của Bùi gia.”
“Giờ lão già đó đã ch*t rồi, xươ/ng cốt cũng thành tro bụi cả rồi, không còn ai có thể đe dọa được em, không còn ai ngăn cản chúng ta bên nhau nữa!”
Tôi chăm chú nhìn anh, cố tìm dấu vết dối trá trên khuôn mặt ấy.
Nhưng không, anh nói rất thành khẩn, khiến tôi cảm giác từng câu chữ đều là thật.
Lẽ nào… chúng tôi thực sự là đôi uyên ương bất hạnh???
Nhưng tại sao ký ức về ba người kia trong đầu tôi lại chân thực đến thế?
Bùi M/ộ Trầm không cho tôi suy nghĩ thêm, kéo tay tôi đang cầm thắt lưng đ/ập vào người anh.
“Uyển Uyển, em đ/á/nh anh đi! Miễn là em hết gi/ận.”
“Ngày trước mỗi khi gi/ận, em thích lấy roj quật anh, em còn nhớ không?”
Trời ạ! Tôi từng là người như vậy sao?
Tôi không nhớ chút nào!
Nhưng… nhìn những vết hằn đỏ trên người Bùi M/ộ Trầm, tim tôi đ/ập lo/ạn xạ là sao?
Đầu mũi cũng nóng ran lên.
Vô thức đưa tay sờ mũi, nào ngờ chạm phải m/áu.
Thấy vậy, Bùi M/ộ Trầm khẽ cười, tiếng cười nghẹn lại trong lồng ng/ực khiến cơ ng/ực rung lên.
“Hừm… đúng là con mèo tham ăn.”
11.
Tôi lập tức phản pháo: “Anh đừng có bịa! Em chỉ hơi nóng trong người thôi!”
“Còn nữa, đừng hòng lừa em! Em không dễ bị lừa đâu!”
Bùi M/ộ Trầm mếu máo, giọng đẫm nước mắt.
“Anh là anh trai em! Chúng ta lớn lên cùng nhau, sao anh nỡ lừa em!”
“Chắc em nhớ anh quá nên mới bị hoang tưởng, tưởng tượng ra mình có ba ông chồng.”
“Em thử nghĩ xem, xã hội chúng ta làm gì có chuyện lấy ba chồng cùng lúc?”
“Có bao giờ họ cùng xuất hiện một lúc đâu?”
Nghe anh nói cũng có lý!
Phó Trạch Ngôn, Thẩm Tinh Dã, Khi Khiêm thật sự chưa từng cùng xuất hiện mà!
“Nhưng mà…”
Bùi M/ộ Trầm nâng cằm tôi lên, khẽ hôn lên môi tôi.
“Đừng nhưng nữa, Uyển Uyển. Bao năm không gặp, em không nhớ anh sao?”
“Từ nay về sau, em chỉ có mỗi anh là chồng…”
Tôi chìm đắm trong nụ hôn của Bùi M/ộ Trầm, r/un r/ẩy vì cảm giác kí/ch th/ích từ mối tình lo/ạn luân cấm kỵ này.
Anh là anh trai tôi.
Chúng tôi lớn lên bên nhau.
Anh không thể lừa dối tôi.
Tôi không có ba người chồng, chỉ có anh.
Anh là chồng duy nhất của tôi.