"Có phải mệnh lệnh bắt tôi quỳ là do anh đưa ra không?"
"Vừa nãy có phải anh nói, nếu họ bảo tôi quỳ xuống xin lỗi thì tôi cứ việc quỳ sao?"
"Bây giờ thì biết mình là anh trai tôi rồi à?"
"Mặt mũi đâu?"
Từng câu hỏi của tôi
Như những nhát búa nặng nề, đ/ập thẳng vào tim Bạch Nghiễn Chu.
Mặt anh ta tái nhợt, môi r/un r/ẩy.
Nhưng không thốt nên lời phản bác nào.
Ánh mắt kh/inh bỉ của mọi người xung quanh khiến anh ta còn đ/au đớn hơn bị gi*t ch*t!
Anh ta lại lao tới kéo tay tôi.
Nước mắt giàn giụa.
"Anh sai rồi! Thư Thư, là anh không đúng, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em!"
Nhìn dòng nước mắt ấy, lòng tôi chỉ trào dâng nỗi gh/ê t/ởm!
"Anh không sai, anh chỉ sợ hãi mà thôi!"
Tôi không thèm nhìn anh ta, quay sang phân công Từ quản gia:
"Bác Từ, nh/ốt Bạch Nghiễn Chu vào tầng hầm."
"Không có lệnh của tôi, cấm bất kỳ ai thả hắn ra!"
"Sau 24 giờ, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì của Bạch Nghiễn Chu còn sót lại trong tất cả cơ ngơi của Bạch gia!"
"Vâng! Tiểu thư!"
Hai vệ sĩ nhanh chóng áp sát, kh/ống ch/ế Bạch Nghiễn Chu từ hai phía.
"Không... Bạch Thư, cô không được làm thế, ta... ta là đại thiếu gia Bạch gia..."
Bạch Nghiễn Chu giãy giụa, giọng nói đầy tuyệt vọng.
*12*
Đúng lúc này, một giọng nói gi/ận dữ vang lên:
"Bạch Thư, hôm nay cô lại gây chuyện gì nữa đây?"
"Nghiễn Chu là anh trai cô, sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy?"
Người tới chính là vị hôn phu của nguyên chủ - Tô Tinh Thần.
Hừ, vì một Ôn Ý mà hôm nay tụ tập đủ mặt à?!
Thú vị đấy!
Ôn Ý như tìm thấy c/ứu tinh, gào khóc thảm thiết:
"Tinh Thần ca ca! Bạch Thư tỷ tỷ muốn báo cảnh sát bắt mẹ em, còn định nh/ốt luôn Nghiễn Chu ca ca!"
"Anh mau khuyên tỷ tỷ ấy đi!"
Tô Tinh Thần bước tới trước mặt tôi, hơi nhíu mày:
"Bạch Thư, cô gh/en tị vì chúng tôi đối xử tốt với Ôn Ý phải không?"
"Phải gây chuyện tới mức này sao?"
"Cô mau thả Nghiễn Chu ra, xin lỗi dì Ôn và Ôn Ý, coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Thấy tôi trầm mặc, hắn dịu giọng:
"Thôi nào, đừng gi/ận nữa. Phải rộng lượng thì tôi mới yêu, hiểu chưa?"
Tôi thẳng tay t/át vào mặt hắn.
"Rộng lượng cái con khỉ!"
Động tác dứt khoát, không chút do dự!
Tô Tinh Thần ôm má đỏ ửng.
Ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ người hôn thê từng trăm phương ngàn kế chiều chuộng mình lại dám t/át hắn trước mặt đám đông?
Đại sảnh lại chìm vào im lặng ch*t chóc.
Tất cả kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ai nấy đều biết trước đây tôi coi lời Tô Tinh Thần như thánh chỉ.
Giờ lại dám t/át hắn?
Chuyện này... sao có thể?
Tô Tinh Thần bị nguyên chủ nâng quá cao.
Sau giây phút sững sờ, hắn nổi trận lôi đình:
"Bạch Thư, cô dám đ/á/nh tôi? Cô coi thường tôi quá đấy!"
"Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không quỳ xuống lạy xin tha thứ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!"
Tôi bật cười trước lời lẽ ngược đời của hắn:
"Tha thứ cái con khỉ!"
Lại một cái t/át nữa đ/ập vào mặt hắn!
"Tô Tinh Thần, ai cho mày láo xược vậy?"
"Năm năm trước, mày và mẹ gặp t/ai n/ạn giao thông nghiêm trọng, bị xe thể thao đ/âm văng, bà ta ch*t tại chỗ."
"Lúc đó, xe các người bốc ch/áy, mày kẹt trong buồng lái, thoi thóp chờ ch*t."
"Mày quên mất ai là người liều mạng c/ứu mày ra rồi à?"
*13*
Tô Tinh Thần cuối cùng cũng nhớ lại cảnh tượng hôm đó.
Vừa được tôi kéo ra khỏi xe.
Chưa đầy ba giây sau, chiếc xe phát n/ổ dữ dội!
Nếu không có tôi, hắn đã ch*t từ lâu rồi!
Cũng chính lúc đó.
Nguyên chủ thấy hắn đẹp trai, lại lịch lãm.
Mới theo đuổi hắn hết mình.
Về sau mới phát hiện hắn là con riêng của Tô gia.
Cũng nhờ sự theo đuổi của nguyên chủ, hắn mới được Tô gia thừa nhận.
Trở thành ứng viên kế thừa của Tô gia đời này.
Năm năm qua.
Nguyên chủ một lòng hướng về hắn.
Còn hắn ngày ngày quấn quýt bên con gái người giúp việc.
Trước khi ch*t, cha nguyên chủ tặng Tô Tinh Thần tràng hạt truyền đời của Bạch gia.
Ngày hôm sau.
Chuỗi hạt đó xuất hiện trên tay Ôn Ý.
Nguyên chủ tức gi/ận xông tới giành lại.
Nhưng bị Ôn Ý cố ý làm rơi vỡ.
Lúc đó Tô Tinh Thần cũng nói nguyên chủ phải rộng lượng!
Hừ
Nguyên chủ có thể nhẫn nhục, nhưng tôi không chịu nổi một giây!
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vào mặt hắn.
Đầy vẻ nhục mạ.
"Tô Tinh Thần, mày chỉ là đứa con hoang của Tô gia, nghĩ mình xứng làm người kế thừa sao?"
"Năm năm trước, Tô thị suýt phá sản, ai là người c/ứu sống, mày không biết sao?"
"Nếu mày ngoan ngoãn làm chó săn, ngoe ng/uẩy đuôi với tao, có lẽ tao còn thưởng cho mày chút gì."
"Nhưng mày dám bảo tao rộng lượng, bắt tao quỳ xin lỗi?"
Tôi quay sang Từ quản gia:
"Bác Từ, lệnh cho trợ lý đặc biệt Tề dùng trang chủ phát đi thông cáo."
"Nói rõ Tô Tinh Thần phẩm hạnh bất chính, Bạch thị đơn phương hủy bỏ hôn ước với Tô thị, đồng thời chấm dứt mọi hợp tác với doanh nghiệp Tô gia."
"Làm ngay lập tức!"
Từ quản gia nghe xong, mặt đỏ bừng vì xúc động.
Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi.
Không còn là con chó săn nịnh bợ ngày xưa nữa!
Ông suýt khóc vì cảm động.
"Vâng! Tiểu thư! Tôi lập tức thông báo cho trợ lý Tề!"
Ông rút điện thoại, giọng điệu cứng rắn truyền đạt mệnh lệnh.
Tô Tinh Thần nghe vậy, mặt mày tái mét.
Hắn loạng choạng lùi nửa bước, thét lên:
"Không! Bạch Thư! Cô không được làm thế!"
"Hôn ước là thỏa thuận giữa Bạch gia và Tô gia! Sao cô có thể đơn phương hủy bỏ?!"
"Còn hợp tác... những dự án đó..."
*14*
"Thỏa thuận?"
Tôi nhếch mép cười nhạo hắn.
"Thỏa thuận với một đứa con hoang vo/ng ân bội nghĩa, phẩm hạnh thấp kém?"
"Bạch gia chúng tôi không cho phép mình mất mặt như vậy!"
Tôi tiến thêm một bước, ánh mắt sắc lạnh như d/ao:
"Còn hợp tác? Tô Tinh Thần, mấy năm qua Tô gia các ngươi sống nhờ hút m/áu Bạch thị tập đoàn mới duy trì được bộ mặt hiện tại."
"Giờ, tao không muốn cho các ngươi hút nữa, hiểu chưa?"
"Mày..."
Tô Tinh Thần toàn thân lạnh toát.
Cuối cùng cũng nhận ra tôi đã khác xưa.
Không có đơn hàng và tài trợ từ Bạch thị tập đoàn.
Tô gia không thể phát triển.
Một khi Bạch thị chấm dứt toàn bộ hợp tác và rút vốn.