Cỏ Dại Mọc Hoang

Chương 13

28/11/2025 19:08

Cô bạn trang điểm kia đã ngủ say, mấy đứa bạn cùng phòng khác vừa đi rửa mặt về, đang túm tụm chia nhau gói khoai tây chiên, cười nói rôm rả.

Thấy tôi bước vào, chúng liếc nhìn, tiếng cười nhỏ dần.

Tôi lặng lẽ trèo lên giường, mệt đến nỗi không buồn nhúc nhích ngón tay.

Bụng đói cồn cào, tôi chợt nhớ ra tối nay mải làm việc, quên cả ăn.

Sáng hôm sau có tiết học sớm, tôi ép mình trườn dậy.

Đầu óc nặng trịch như đeo đ/á.

Trong lớp, thầy giảng bài nhanh như gió, tôi cố gắng theo kịp nhưng mí mắt cứ dính ch/ặt vào nhau.

Buổi trưa, tôi ra căng tin, chỉ m/ua phần cơm trắng rẻ nhất với đĩa rau luộc.

Ngồi thu lu ở góc, tôi ăn vội vàng.

Mấy cô gái bên cạnh đang bàn tán về mỹ phẩm mới m/ua, một đứa khoe:

"Son này của tôi hơn trăm tệ đấy!"

Hơn trăm...

Tôi vô thức sờ vào túi, mười ba tệ năm hào ki/ếm được tối qua còn nằm đó.

Chiều không có tiết, tôi lại chạy ra phố sau tìm việc làm thêm. Nhận công việc phát tờ rơi cho phòng gym mới khai trương, đứng đầu phố, đưa tờ quảng cáo cho người qua đường.

Đa số chẳng thèm nhìn, đẩy tay ra, có kẻ thẳng thừng vứt xuống đất.

Tôi cúi xuống nhặt lên hết lần này đến lần khác.

Đứng suốt ba tiếng, chân tê cứng như gỗ.

Lúc nhận tiền, người phụ trách bắt bẻ bảo tôi phát không nhiệt tình, trừ mất năm tệ, chỉ đưa mười đồng.

Tối đến, tôi tiếp tục xâu que, lau bàn ở quán mì lạnh.

Công việc lặp đi lặp lại khiến thời gian trôi chậm như ngừng lại.

Mấy ngày liền, tôi như con quay không ngừng nghỉ.

Lên lớp, đi làm, làm xong lại học.

Thiếu ngủ trầm trọng, đi bộ cũng thấy chân nam đ/á chân chiêu.

Tối thứ Sáu, tôi lê bước về ký túc xá như chiếc x/á/c không h/ồn.

Chu Tiểu Vũ nhắn tin hỏi thăm cuộc sống đại học của tôi.

Nhìn dòng chữ trên màn hình, mũi tôi cay cay.

Có thể nói với nó rằng ngày nào tôi cũng vật lộn ki/ếm tiền cho bữa ăn tiếp theo không?

Tôi gõ vài chữ:

"Ổn lắm, chỉ hơi bận thôi."

Rồi xóa đi, cuối cùng chỉ trả lời:

"Cũng tạm."

Nằm trên tấm phản cứng ngắc, tiếng cười nói rôm rả trong phòng như vọng qua lớp nước, mờ ảo.

Tôi nhìn những vết ố loang lổ trên trần nhà, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng con đường mình chọn đầy gai góc, và tôi phải bước đi một mình.

Mệt, thực sự rất mệt.

Nhắm mắt lại, nhớ câu nói của bố "coi như không có đứa con gái này", tôi biết mình không thể quay đầu.

**16**

Cuộc sống đại học như cỗ máy lên dây cót.

Lên lớp, làm thêm, thư viện, ký túc xá.

Bốn điểm một đường, vòng luẩn quẩn.

Tối hôm ấy, vừa bước ra khỏi thư viện, chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi rung lên.

Trên màn hình hiện số máy vừa quen thuộc vừa khiến tôi muốn trốn tránh.

Đứng dưới ánh đèn đường, do dự vài giây, tôi vẫn bắt máy.

"A lô?"

"Vãn đấy à..."

Giọng mẹ vang lên, không còn cái chất giọng hằn học ngày trước.

"Ăn cơm chưa?"

"Rồi."

Tôi trả lời ngắn gọn, trong lòng dựng lên báo động.

Bà ít khi mở đầu như thế này.

"Ăn rồi thì tốt, tốt..."

Bà lặp lại hai lần, rồi một khoảng im lặng dài đặc, chỉ nghe tiếng thở nặng nề.

"Mẹ có việc gì không?"

Tôi chủ động hỏi.

"Cũng... cũng không có gì lớn."

Bà ngập ngừng, giọng trầm hơn.

"Là... là bố con, bệ/nh đ/au lưng cũ lại tái phát mấy hôm nay, đ/au đến nỗi không đứng thẳng được, việc đồng áng cũng làm không xong."

Tôi im lặng chờ đợi.

"Già rồi, chẳng còn hữu dụng nữa."

Bà thở dài, tiếng thở như ngàn cân đ/è lên tim tôi qua đường dây.

"Nhìn ông ấy như vậy, lòng mẹ... đ/au lắm."

"Thời trẻ lao lực quá, giờ mang cả đống bệ/nh."

Một góc nhỏ trong lòng tôi thắt lại.

"Vãn à."

Giọng mẹ nghẹn ngào hơn.

"Mẹ biết, con một mình ở ngoài đó cũng khổ...

"Nhưng nhà... nhà thực sự khó khăn quá.

"Thằng em con chẳng ra gì, học hành đúp dài đúp dại, suốt ngày đòi tiền m/ua cái này cái nọ...

"Mẹ với bố, thật... thật không còn hy vọng gì nữa..."

Bà bắt đầu liệt kê.

"Vụ xuân m/ua phân bón, vẫn còn n/ợ nhà Vương Lão Ngũ năm trăm.

"Lần trước bố đ/au lưng ra trạm xá khám, tốn hơn hai trăm nữa.

"Giờ sắp đến kỳ đóng tiền điện rồi..."

Bà như kế toán viên bày biện từng món n/ợ trước mặt tôi.

Không trực tiếp đòi tiền, nhưng mỗi con số như chiếc móc câu cố kéo lên nỗi áy náy trong tôi.

"Mẹ."

Tôi ngắt lời, giọng khàn đặc.

"Con cũng không có tiền. Tiền làm thêm của con chỉ đủ ăn và m/ua đồ dùng thiết yếu."

"Mẹ biết, mẹ biết con không dư dả."

Bà vội nói, giọng gần như van nài.

"Mẹ không đòi tiền con, chỉ là... muốn tâm sự với con, trong lòng bức bối quá...

"Vãn à, mẹ với bố khổ sở nuôi hai chị em các con khôn lớn, mong được cái gì đây?

"Đến cuối cùng, ngay cả cái để mong cũng chẳng có..."

Bà lại dùng ơn dưỡng dục để đ/á/nh vào tôi.

Chiêu này còn khiến tôi đ/au hơn những trận mắ/ng ch/ửi ngày trước.

"Mẹ."

Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

"Con đã xin khoản v/ay học bổng, phải trả sau này.

"Ngày nào con cũng làm thêm đến khuya mới đủ sống.

"Con thực sự không có đồng nào dư."

Đầu dây im bặt, tôi hình dung nét mặt thất vọng của bà.

"V/ay n/ợ... không biết đến bao giờ mới trả xong..."

Bà lẩm bẩm, rồi như gượng dậy.

"Ừ, ừ, mẹ hiểu rồi.

"Con ở ngoài đó, giữ gìn sức khỏe, đừng để đói, đừng để lạnh...

"Chuyện tiền nong, nhà... nhà sẽ tự xoay xở."

Cúp máy, tôi đứng yên dưới ánh đèn đường, bóng kéo dài dưới chân.

Gió thu se lạnh lướt qua mặt nhưng không thể thổi tan nỗi bực dọc trong lòng.

Bà không m/ắng, không ép, chỉ dùng sự yếu đuối và đáng thương nhét vào tim tôi nỗi áy náy ẩm ướt, nghẹn cứng.

Tôi đã không đưa tiền.

Nhưng cảm giác tội lỗi bất hiếu như dây leo âm thầm quấn ch/ặt lấy tâm can.

Mấy ngày sau, đang ăn đậu phụ rau luộc nhạt nhẽo ở căng tin, điện thoại lại reo.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ám vệ của Thái tử muốn mang theo con bỏ trốn

Chương 15
Ta là ám vệ của thái tử điện hạ. Sau một buổi yến tiệc, điện hạ bị một tên quan lại không biết trời cao đất dày hạ cho xuân dược. Đúng lúc ấy, ta tình cờ có mặt tại hiện trường, liền bị điện hạ mất lý trí lôi đi làm chuyện khó nói thành lời. Ba tháng sau, ta ôm bụng không ngừng to ra của mình, mặt mày tái mét. Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao một nam nhân như ta lại có thể... Mang thai?! Nhân lúc hỗn loạn, ta trốn khỏi kinh thành, cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác mà ngủ một giấc thật ngon. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ta cảm thấy có người đang vuốt ve bụng mình, thậm chí còn hôn một cái! Giật mình tỉnh dậy, ta đã rơi vào một vòng tay quen thuộc. Ngài ôm ta, toàn thân run rẩy, giọng khàn khàn cất lên: "Tiểu Thất dám mang theo cốt nhục của ta mà rời đi một mình, không nghe lời, đáng phạt!"
4.62 K
2 Nhân Tình Chương 22
7 Chụt một cái Chương 20
10 Báo Cáo Âm Ti Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tất Cả Văn Võ Triều Đình Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 233
Ngay bên cạnh, kết thúc của văn 'Ta dựa vào sủng phi hệ thống làm Tần Thuỷ Hoàng quốc sư' khiến tôi cảm thấy hứng thú, có thể xem thử. * Cổ đại kỳ huyễn light novel Tin xấu: Hứa Khói Diểu xuyên việt về cổ đại, mà bản thân hắn tứ chi không chuyên cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được, chuyên nghiệp lại là mạng lưới không gian an toàn vô dụng với cổ nhân. Tin tốt: Hắn khóa được một hệ thống. Tin xấu: Hệ thống tên là bát quái hệ thống, không phải loại đoán mệnh, mà là bao gồm thông tin cá nhân và những tin đồn mãnh liệt của người khác. Chẳng có tác dụng gì. Tin xấu thứ hai: Hệ thống này còn hỏng, sinh ra BUG không rõ. Tin xấu thứ ba: Thân thể cổ đại này là một tiểu quan có thể tham gia triều hội, mà hắn, kẻ xuyên việt này... Không thông Tứ thư Ngũ kinh, không biết viết chữ bút lông, có nguy cơ bị tố cáo gian lận khoa cử. Hứa Khói Diểu: '......' Tính toán, nằm ngửa thôi, chờ chết, chết nhanh có lẽ còn xuyên việt về được. ...... Trên triều đình, hoàng đế vì chính sự nổi trận lôi đình, các thần tử run lẩy bẩy. Hứa Khói Diểu làm bộ nghiêm túc nghe, thực ra đang chuyên chú lật bát quái hệ thống. [Oa a, Hoàng Thượng hôm qua vừa nạp mười sáu tuổi quý nhân ài! Một cây hoa lê đè Hải Đường! Càng già càng dẻo dai! Hơn nữa bị lật hồng lãng cả đêm không ngủ, bây giờ âm thanh còn sục sôi hữu lực! Lợi hại!] [Quý nhân này lại còn từng là ngoại thất của Hoàng thái tôn, oa oa oa! Thái tôn còn hiểu chống nạnh mắt đỏ văn học!] [Oa oa oa oa! Hoàng thái tôn xông vào hậu cung của gia gia... Tê —— Thừa dịp lão hoàng đế vào triều thời điểm làm ra! Làm nhanh lên làm nhanh lên! Sao không có video...] [Ài? Sao không có âm thanh?] Hứa Khói Diểu cẩn thận ngẩng đầu, liếc trộm bốn phía. [Xảy ra chuyện gì? Sao quỳ một chỗ? Hoàng đế đâu?] —— Hoàng đế đi hậu cung bắt gian. * 'Khoa cử gian lận' cái bom này cuối cùng bùng nổ. Hứa Khói Diểu không thể giải thích tại sao bút tích của mình khác với bài thi, cũng không biết trả lời tại sao không thông Tứ thư Ngũ kinh. Đau mất ngoại thất, Hoàng thái tôn chuẩn bị chứng cứ thẳng bên trong yếu hại, thị vệ nhào lên kéo hắn đi đánh vào đại lao, chờ xử trảm. Hứa Khói Diểu nắm chứng minh trong sạch từ bát quái, lại hết sức đau đầu: Muốn giải thích thế nào tin tức của ta từ đâu ra đây... [Nói ta đã thấy quan chủ khảo Lễ Bộ thị lang vào buổi tối trước khoa cử ba ngày?] Làm sao có thể, đêm hôm đó Lễ Bộ thị lang giả gái, nghỉ đêm tại phủ tướng quân, cùng đại tướng quân...... Đại tướng quân hổ khu chấn động, tại chỗ đánh gãy và thét lên: “Bệ hạ!!!!” “Tuy rằng chứng cứ khoa cử gian lận vô cùng xác thực, nhưng thần cho rằng việc này vẫn có điều kỳ quặc, cần phải phúc thẩm! Nhất là Hứa...... Hứa...... Hứa khói diểu, hắn y quan sạch sẽ! Một người coi trọng y quan như vậy, làm sao lại làm bẩn danh tiếng của chính mình chứ!” Không thể nghe được tiếng lòng, Hoàng thái tôn: ? 【 Còn nữa, nói rằng giám khảo làm bộ ngáp và buồn ngủ là cố ý để cho ta ra đạo văn đứng không, hắn đêm trước khoa cử còn ở trong vòng ngốc của heo mẹ một đêm không ngủ được, ngày thứ hai làm sao có thể không mệt chứ? Bất quá, đường đường Hàn Lâm thị giảng mà lại còn tin vào heo nãi......】 Hàn Lâm thị giảng sắc mặt trắng nhợt, phốc đứng dậy và nói: “Bệ hạ!!!” “Thần...... Thần đồng ý với đại tướng quân! Hứa lang làm sao lại khoa cử gian lận chứ! Hắn...... Hắn...... Hắn trước khi thi cố ý uống một ly nước tinh khiết, tin rằng chỉ có người thiện lương mới có thể sử dụng vật thanh tịnh, một người thiện lương như vậy, làm sao lại đi khoa cử gian lận chứ!” Cho rằng mình nắm chắc thắng lợi, Hoàng thái tôn: ?? Hứa khói diểu xúc động đến hỏng. 【 Cũng là người tốt a, dù đầu óc không dùng được, vẫn cố gắng giúp ta tìm lý do kiếm cớ.】 【 Nhưng mà ta thật sự không có cách nào phản bác, ai, đáng tiếc ta chưa xem xong bộ phim, lão hoàng đế tối hôm qua làm hoàng hậu tức giận, ảo não bị đuổi ra tẩm cung, ta còn chưa nhìn thấy kết cục đã phải chết, hắn hôm nay trở về dường như dự định bôi mực nước lên mặt giả trang thành con mèo để dỗ hoàng hậu vui vẻ......】 “Phanh ——” Lão hoàng đế vỗ bàn một cái, cưỡng ép cắt ngang tiếng lòng không ngừng đó: “Trẫm tin tưởng Hứa khói diểu không có khoa cử gian lận! Vô tội phóng thích!” Cả triều văn võ không kịp chờ đợi tán thành, chỉ sợ chậm một bước Hứa khói diểu lại giở trò bát quái. “Đúng đúng đúng! Vô tội phóng thích!” “Bệ hạ thánh minh!” “Bệ hạ nhanh bãi triều đi! Nhanh để Hứa lang về nhà nghỉ ngơi một chút! Đã đứng mệt muốn chết rồi!” Hoàng thái tôn: ??? Hứa khói diểu, các ngươi cho hắn uống thuốc mê à? Nội dung nhãn hiệu: Thiên chi kiêu tử Xuyên qua thời không Hệ thống Sảng văn Nhẹ nhõm Độc Tâm Thuật Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Hứa khói diểu ┃ Vai phụ: ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhưng ta không biết. Lập ý: Dùng thành thật phẩm đức xua tan trong quan trường âm mưu quỷ kế, thành thật là lớn nhất mỹ đức
0