Trầm Mặc bước sát bên tôi.
Tôi lấy điện thoại, ngay trước mặt anh, chặn hết những số điện thoại kia.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây xanh biếc, ánh nắng chói chang.
Ngày lễ tốt nghiệp, mặt trời chiếu rực rỡ xuống sân trường chật kín sinh viên.
Tôi mặc bộ áo choàng thuê, tay áo rộng thùng thình đầy gió.
Xung quanh vang lên tiếng cười đùa, tiếng khóc cùng âm thanh lách cách chụp ảnh. Phụ huynh giơ cao điện thoại, cố gắng tìm ki/ếm con mình trong đám đông.
Tôi đứng một mình, nhìn lên khán đài nơi trưởng khoa đọc từng cái tên.
Đến lượt mình, tôi bước nhanh lên, nhận tấm bằng tốt nghiệp nặng trịch, hướng về phía khán đài trống không mà gượng cười.
Dưới sân khấu, Chu Tiểu Vũ và vài người bạn vỗ tay rộn rã. Trầm Mặc cũng ở đó, giơ ngón cái về phía tôi.
Không hoa tươi, không vòng tay gia đình.
Nhưng lòng tôi tràn đầy.
Tấm bằng này là thành quả bốn năm đèn sách không ngơi nghỉ của chính tôi.
Ngày rời ký túc xá, Trầm Mặc xách chiếc túi lớn nhất giúp tôi.
Chúng tôi thuê căn phòng nhỏ trong khu chung cư cũ gần trường, chỉ hơn chục mét vuông, nhà vệ sinh và bếp đều dùng chung.
Nhưng cửa sổ hướng Nam, nắng chiếu tràn cả gian phòng.
-"Từ nay đây là căn cứ địa của ta rồi."
Trầm Mặc đặt hành lý xuống, lau mồ hôi, cười ngắm căn phòng.
-"Ừ."
Tôi gật đầu, nhìn không gian tuy đơn sơ nhưng hoàn toàn thuộc về chúng tôi, lòng dâng lên cảm giác bình yên.
Công việc không hề dễ dàng.
Chạy khắp chục hội chợ việc làm, hồ sơ gửi đi như đ/á chìm biển cả.
Thỉnh thoảng được phỏng vấn, người ta vừa thấy tấm bằng đại học hệ hai, ánh mắt đã vội ng/uội lạnh.
Có lần phỏng vấn, nữ quản lý mặc váy công sở hỏi thẳng:
-"Có bạn trai chưa? Dự định khi nào kết hôn sinh con?"
Tôi siết ch/ặt hồ sơ, móng tay cắm sâu vào giấy.
Cuối cùng, tôi vào làm trợ lý nghiệp vụ tại công ty ngoại thương nhỏ.
Lương tháng 2800, trừ bảo hiểm còn 2500.
Ở thành phố lớn, vừa đủ sống qua ngày.
Ngày đầu đi làm, quản lý dẫn tôi đến bàn làm việc chất đầy hồ sơ, chỉ vào đồng nghiệp nữ đang thoa kem tay cạnh đó:
-"Đây là chị Lưu, em học việc theo chị ấy."
Chị Lưu ngước mắt liếc tôi.
-"Ừ" - một tiếng ngắn gọn rồi tiếp tục thoa kem.
-"Mớ đơn hàng tồn trên bàn kia, em sắp xếp rồi nhập hệ thống. Xong trước tan làm."
Chồng hồ sơ rối như canh hẹ.
Tôi cúi đầu đọc từng tờ, gõ từng con số vào máy tính.
Tiếng điện thoại, tiếng bàn phím, tiếng tán gẫu đồng nghiệp hòa vào nhau khiến tôi choáng váng.
Ở trường, tôi chỉ cần đối mặt với sách vở và thi cử. Ở đây, tôi phải đương đầu với những con người và vấn đề hoàn toàn khác.
Trưa đó, đồng nghiệp rủ nhau xuống nhà ăn.
Chị Lưu hỏi tôi:
-"Tiểu Lâm, đi cùng không?"
Tôi liếc nhìn những bộ cánh hàng hiệu và túi xách đắt tiền của họ, vô thức bóp ch/ặt chiếc túi vải bạc màu của mình.
-"Dạ thôi, em... em mang cơm rồi ạ."
Tôi gượng cười.
Chị Lưu không nói gì, theo mọi người rời đi.
Tôi ngồi lại khu vực văn phòng trống vắng, lòng chua xót.
Chiều hôm ấy, chị Lưu bảo tôi đưa tài liệu cho quản lý.
Đến cửa phòng, tôi nghe thấy giọng chị Lưu bên trong:
-"Cô Tiểu Lâm mới vào, quê ở tỉnh lẻ, tính khép kín, trông chẳng lanh lợi..."
Chân tôi dính ch/ặt xuống sàn, m/áu dồn cả lên mặt.
Lặng lẽ lùi lại, đợi chị Lưu đi khỏi mới cúi đầu vào đặt tài liệu.
Tối về nhà, Trầm Mặc đã về trước, đang đeo tạp dề nấu nướng trong bếp chung.
Căn phòng nhỏ ngập mùi thức ăn thơm phức.
-"Ngày đầu đi làm thế nào?"
Anh vừa đảo rau trong chảo vừa hỏi.
Tôi đặt túi xuống, mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất.
-"Cũng tạm. Đồng nghiệp có vẻ không ưa mình lắm."
Trầm Mặc tắt bếp, dọn thức ăn lên bàn.
-"Mới đầu ai cũng thế, đừng nghĩ nhiều. Nào ăn đi, anh nấu món trứng cà chua em thích này."
Nhìn mâm cơm đơn giản với hai món canh rau, rồi nhìn dáng Trầm Mặc đeo tạp dề, mắt tôi cay cay.
Giữa thành phố lạnh lẽo này, cuối cùng cũng có một ngọn đèn thắp sáng cho riêng tôi.
Trong công việc, tôi phát hiện mình có tật x/ấu.
Người khác nhờ vả dù không phận sự, tôi vẫn không dám từ chối, sợ mếch lòng, sợ bị chê không hòa đồng.
Tôi cố gắng làm tốt hơn để được công nhận, như ngày nhỏ cố đạt điểm cao mong cha mẹ khen ngợi.
Nhưng nơi công sở, chẳng ai coi trọng bạn vì sự xu nịnh.
Có lần tôi thức trắng làm báo cáo phức tạp thay chị Lưu, sáng hôm sau đưa cho chị, chị chỉ liếc qua rồi bảo "để đấy đi", không một lời cảm ơn.
Tối đó, tôi nhìn màn hình máy tính mà thấy bất lực vô cùng.
Trầm Mặc rót cho tôi cốc nước nóng, ngồi xuống cạnh.
-"Lại chuyện công việc à?"
Tôi cúi đầu, giọng nghẹn lại:
-"Em thấy mình làm gì cũng sai.
Sao em cứ không ngừng xu nịnh người khác? Dù trong lòng không muốn, vẫn không dám nói ra."
Trầm Mặc im lặng giây lát, rồi khẽ nói:
-"Vì em từng nhận được quá ít. Nên chỉ cần người ta cho một chút, hay không gắt gỏng, em đã nghĩ phải đền đáp gấp bội mới yên lòng."
Lời anh như mũi kim chích vào ổ áp xe tôi luôn tránh nhìn thẳng.
Phải rồi, tôi dùng sự xu nịnh để đổi lấy chút an toàn ít ỏi.
Như ngày nhỏ, tôi cố làm việc nhà, đạt điểm cao, mong được đối xử công bằng.
Kết quả là họ càng lấn tới.
Chốn công sở, cũng y như vậy.
-"Lâm Vãn."
Trầm Mặc nắm tay tôi, bàn tay anh ấm áp.
-"Em không cần xu nịnh ai nữa. Em có năng lực, tự mình đi đến ngày hôm nay rồi."