"Người khác tôi không rõ, nhưng mày bị đ/âm hoàn toàn là do cái mồm dẻ của mày đấy!"
10
Sau khi cho Trương Kh/inh Hà một bài học nhớ đời, nó khóc lóc bỏ chạy. Trần Tâm Nhu lo lắng hỏi tôi liệu nó có mách quản nhiệm không.
Tôi cười lạnh: "Nó không mách thì tao cũng sẽ mách. Ở chung với con q/uỷ cái đen đủi này, tao sợ không biết ch*t thế nào!"
Ngay hôm đó, tôi tìm quản nhiệm trình bày cả phòng ký túc xá đều gh/ét Trương Kh/inh Hà, đề nghị đổi phòng. Quản nhiệm tuy đ/au đầu nhưng cũng hiểu cho chúng tôi.
Hôm ở bệ/nh viện, hành vi của Trương Kh/inh Hà ông ta đã thấy rõ. Vụ bê bối này mà lộ ra sẽ ảnh hưởng danh tiếng nhà trường, nên ông hứa sẽ xem xét.
Vừa ra khỏi văn phòng, Vương Vi Vi gọi điện báo Trương Kh/inh Hà dẫn bố mẹ đến gây sự. Tôi chạy về ký túc xá thì thấy mụ Trương như yêu quái gi/ật tóc Trần Tâm Nhu, miệng không ngớt ch/ửi "con hồ ly d/âm đãng". Ông Trương đứng bên mặt xám ngoét.
Tôi xông tới đẩy mụ ra quát: "Đồ già nua mất dạy! Mày đi/ên à?"
Mụ Trương đi/ên tiết: "Lại con tiện nhân này! Mày cùng phe với con hồ ly kia phải không?"
Trần Tâm Nhu xoa má đỏ ửng, mắt ngân ngấn: "Văn Kỳ ơi, em chưa kịp nói gì đã bị t/át mấy cái rồi..."
Vương Vi Vi tức gi/ận: "Gì mà hồ ly! Con mụ già này gh/en tị vì Tâm Nhu trẻ đẹp hơn! Chồng mụ nhìn người ta chằm chằm, mụ còn mặt dày đ/á/nh người!"
Trương Kh/inh Hà che ô đứng xem thì thào: "Ai bảo Trần Tâm Nhu d/âm đãng? Giữa thanh thiên bạch nhật mặc đồ ngắn cũn cỡn xuống lầu, không phải cố tình dụ đàn ông là gì?"
11
Cả đám sững sờ trước phát ngôn của nó. Đây là lời của một nữ sinh đại học ư?
Mùa hè không mặc đồ ngắn thì mặc áo bông à? Mụ Trương hằm hè: "Hà Hà nói đúng! Con hồ ly này suốt ngày muốn câu đàn ông! Đàn bà với nhau, ai chả hiểu ý đồ đen tối khi mặc thế!"
"Haizz, mẹ không biết đấy thôi. Mấy con nhỏ bây giờ tưởng xinh đẹp là muốn gì được nấy. Nhưng cũng đành chịu, ai bảo nó mồ côi không người dạy dỗ."
"Cái gì? Nó là đồ mồ côi à? Thảo nào vô giáo dục! Đồ sao x/ấu! Hại ch*t bố mẹ chưa đủ, còn muốn hại chồng tao nữa? Đồ đàn bà..."
*Rào!*
Tôi hất thẳng xô nước bẩn vào mặt hai mẹ con. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
"Con già ăn c*t à? Mồm thối thế? Thích ảo tưởng à? Chồng mày sặc mùi ông già, nhìn phát là buồn nôn! Đàn ông ch*t hết rồi à? Ai thèm dụ nó!
"Còn mày Trương Kh/inh Hà! Đồ d/âm đãng bậc nhất! Bị t/át, bị ch/ém còn rên rỉ gọi anh anh! Đm mày chắc đang sướng phát đi/ên lên khi tao ch/ửi thế này nhỉ?"
Trương Kh/inh Hà mặt nhễ nhại nước bẩn, hoảng lo/ạn: "Mày im đi! Đừng hạ bệ tao, tao không giống lũ tiện tỳ các mày!"
"Còn cãi? Xem đây!"
Tôi lạnh lùng mở video đã lưu trữ. Giọng rên rỉ như trong phim cấp ba của Trương Kh/inh Hà vang lên:
"Em xin lỗi anh! Đừng ch/ém em nữa! Đau quá anh ơi, anh làm nhẹ thôi em ch*t mất!"
12
"Anh ơi đ/au quá! Làm ơn dịu lại đi, em không chịu nổi nữa rồi!"
Mặt Trương Kh/inh Hà đỏ như đít khỉ. Nó gào thét lao tới gi/ật điện thoại nhưng bị đám sinh viên vây kín.
"Trời ơi con này bệ/nh hoạn à? Nghe như đang đóng phim người lớn ấy!"
"Bị ch/ém mà sướng thế? Rên rỉ kiểu gì vậy?"
"Mặt dày thế còn chê người khác? Người ta chỉ mặc đồ ngắn, còn nó dúi mặt vào tên sát nhân mà đòi hỏi!"
"A, tao nhớ ra rồi! Hôm trước nghe bạn kể có con đi/ên suýt kéo hai đứa bạn cùng ch*t."
"Đúng rồi! Nghe nói nó chạy thoát rồi còn quay lại kéo bạn vào chỗ tên c/ôn đ/ồ cầm d/ao. Đm đây rõ ràng là cố ý gi*t người mà!"
Bị nhận mặt, Trương Kh/inh Hà hoảng lo/ạn. Tóc ướt dính bết trên trán, nó gào thét: "Không phải sự thật! Đây là vu khống! Các người bịa đặt!
"Bịt mắt lại! Cấm nhìn! Cấm nhìn tao -!"
Nhưng chẳng ai nghe, tiếng bàn tán ngày càng lớn. Có đứa còn thẳng thừng khạc nhổ vào hai mẹ con.
Mụ Trương định lên mặt bênh con, nhưng bị một nữ sinh cao 1m80 đẩy ngã. Thấy đối phương lực lưỡng, mụ đành dậm chân gọi chồng:
"Nghiêm Sơn ơi c/ứu em với! Hai mẹ con em bị ứ/c hi*p quá!"
13
Giờ thì tôi hiểu tại sao Trương Kh/inh Hà thích nũng nịu đàn ông rồi. Hóa ra học từ mẹ!
Thấy chồng không phản ứng, mụ Trương sốt ruột kéo tay áo: "Anh nói gì đi chứ! Hà Hà bị lũ tiểu hồ ly b/ắt n/ạt thế này anh không thương à?"