**Dịch giả:**
Tôi không nhịn được bật cười, cũng thành thật thừa nhận với cô ấy chuyện tiền đền bù giải tỏa. Cô ấy kích động không thôi, vừa xuống xe đã ôm chầm lấy tôi: "Thẩm Vân, đây mới là con người thật của cậu, ngập tràn khí thế! Tiền này thằng con bất hiếu của cậu không xứng được nhận, cũng không đáng biết. Nhưng sao lần ly hôn này cậu chỉ đòi có chút tiền thế? Dù sao tiền của Cố Nam Châu cũng là tài sản chung vợ chồng, đòi ít thế này thì họ hưởng lợi rồi. Đáng lẽ lão già đó phải trắng tay ra đi mới phải."
Tôi cười khẽ: "Mấy năm nay ngoài căn nhà đó, hắn đâu còn bao nhiêu tiền. Sau khi tôi lấy 30 triệu, hắn cũng chẳng còn khả năng chi trả nữa. Suốt thời gian qua hắn tiêu xài cho Lý Huệ Linh kia cũng không ít. Hơn nữa đòi nhiều tôi cũng thấy gh/ê t/ởm. Từ giờ tôi tự ki/ếm đủ tiền tiêu, không muốn tự làm khổ mình."
Tôi và Khương Nghiên thu xếp đồ đạc đơn giản, bắt đầu chuyến du lịch bụi của riêng mình. Năm mươi tuổi thôi, chưa tới hoàng hôn, cả đời vẫn còn vô số khả năng. Nước mắt chúng tôi chỉ nên rơi vì cảnh đẹp hùng vĩ của thiên nhiên trong hành trình. Suốt chặng đường, hai người cứ thong thả tiến bước, không cô đơn như tưởng tượng, cũng chẳng mệt mỏi như lo sợ. Ở đâu cũng tràn ngập hơi ấm tự do.
Chúng tôi ở lại những thành phố yêu thích lâu hơn, học cách chụp ảnh check-in như giới trẻ. Làm tất cả những điều thời trẻ muốn mà chưa kịp thực hiện. Cùng nhau uống trà chiều, tập yoga, m/ua đồ trang sức, vẽ tranh, leo núi. Chuyến phượt hai người, bộ phim hai người, và vô hạn lãng mạn của đôi ta. Tôi cuối cùng không còn là người giúp việc quần quật cả ngày rồi. Sau khi ly hôn ở tuổi 50, tôi sống thật phóng khoáng và tự tại.
Ba tháng thoáng qua, tầm mắt mở rộng, tâm thế đổi thay, cảm giác như không gì có thể quật ngã tôi nữa. Tôi đang dần trở nên mạnh mẽ hơn. Vừa đắp mặt nạ vừa phơi nắng, ngắm gió lồng lộng thổi qua thung lũng, tôi lại cầm điện thoại chụp ảnh đăng Facebook. Khương Nghiên đã quen với sự thay đổi của tôi mấy tháng nay, tán thưởng giơ ngón cái: "Vân Vân, giỏi lắm! Ban đầu tớ cứ tưởng cậu không quen, nhưng giờ xem ra cậu chiều chuộng bản thân rất tốt, trở thành người làm vườn tuyệt nhất cho chính mình rồi."
"Vân Vân, nói đi, nếu tớ không có tiền, gia đình không hỗ trợ, phải làm công nhân bình thường, sáng cắp ô đi tối cắp về, không thể tự do đi đâu tùy thích, cũng chẳng có tự do tài chính, liệu tớ có hối h/ận vì không kết hôn không?"
"Vân Vân, nếu ly hôn mà Cố Nam Châu không chịu chia cho cậu đồng nào, hoặc hắn chẳng có tiền, ngay cả nhà cũng lén chuyển cho con tiểu tam kia, cậu sẽ làm gì?"
"Giả sử cậu không có khoản đền bù giải tỏa đó đảm bảo cuộc sống, cậu có còn ly hôn không?"
"Cậu đã từng nghĩ tới trường hợp này chưa? Nếu vậy cậu sẽ sống thế nào?"
Vừa chỉnh ảnh tôi vừa thản nhiên đáp: "Nghĩ rồi. Từ khi phát hiện Cố Nam Châu ngoại tình qua điện thoại, mấy câu hỏi này tôi đã nghĩ cả trăm lần rồi. Dù sao tôi vẫn sẽ ly hôn. Mới 50 tuổi thôi, không có tiền bảo hiểm, ly hôn xong tôi vẫn có thể sống tốt. Có tay có chân, có đầu óc, ki/ếm công việc nhẹ nhàng đơn giản, tự do một chút, yêu bản thân nhiều hơn, tối đa mỗi tháng ki/ếm ít hơn thôi. Tôi vẫn có thể sống cuộc đời mình muốn."
"Không đủ tiền thì để dành đi du lịch bằng xe khách, giao thông giờ thuận tiện thế, chẳng phải muốn đi đâu thì đi sao? Tự ki/ếm tiền tự tiêu, muốn ăn gì thì ăn, muốn m/ua gì thì m/ua. Không phải để ý sắc mặt người khác, không phải chiều sở thích ai, không phải chưa ngủ đã nghĩ sáng mai dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà. Cuộc sống tuyệt vời thế, khi quyết định sống một mình tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi."
"Có tiền thì sống kiểu có tiền. Không tiền thì sống kiểu không tiền."
**Chương 13: 13**
Những dòng trạng thái trên Facebook và Weibo của tôi nhận được vô số lượt thích, nhiều netizen còn nhiệt tình bình luận bày tỏ ngưỡng m/ộ thái độ sống của tôi. Họ nói già rồi cũng muốn sống như tôi, trên đời vẫn còn lắm người dễ đồng cảm. Ít nhất tới giờ, tôi nhận được nhiều thiện ý hơn là lời cay đ/ộc.
Chỉ có bọn đáng gh/ét như Cố Nam Châu, đã ly hôn rồi mà thi thoảng vẫn thích, bình luận bài đăng của tôi. Toàn những câu vô thưởng vô ph/ạt như nhớ giữ gìn sức khỏe, lái xe cẩn thận, trời lạnh mặc thêm áo. Tôi kìm nén được ý định block hắn. Người ta phải có tầm nhìn rộng mở. Không cần thiết phải chật hẹp thế, ít nhất tôi phải để hắn thấy sau khi rời xa hắn, tôi vẫn sống ngập tràn hạnh phúc.
Chỉ có điền giữ tin nhắn của hắn thật phiền phức. Dù đã chuyển về chế độ không làm phiền. Hắn vẫn thi thoảng nhảy ra tìm cách thể hiện sự hiện diện. Nghĩ lại cũng buồn cười, hồi trẻ tôi từng vì không liên lạc được Cố Nam Châu, muốn biết hắn cả ngày làm gì ở đâu, có ăn uống đúng giờ không mà yêu cầu hắn phải báo cáo tức thời. Lúc đó hắn không những không làm được mà còn tỏ ra khó hiểu. Nhíu mày lạnh mặt, cãi lại tôi:
"Thật không hiểu sao đàn bà các cô cứ thích làm mấy trò hoa hòe hoa sói thế? Cứ bắt người khác làm điều họ không thích, không vui thì mới hả dạ sao? Báo cáo cái gì chứ? Đi đâu, ăn gì, thấy chuyện gì hay cũng phải nhắn qua điện thoại, chẳng phải phiền phức lắm sao? Cô cả ngày ở nhà chẳng làm gì, tôi khác cô, công việc chất đống còn phải tiếp đủ loại người, lấy đâu thời gian rảnh ngồi nhắn tin báo cáo?"