Thời Gian Trả Lời Thay Tôi

Chương 4

02/12/2025 21:45

Không trách chiều nay anh ta nói: "Lải nhải nữa là trời tối mất".

Không trách sau bữa tối anh ta vội vã ra về.

Không trách lần đó trong ngõ hẻm rõ ràng đã "thấy" tôi, nhưng không chịu giúp đỡ.

Chuyện xảy ra năm ngoái.

Đêm đó, trên đường từ làm thêm về ký túc xá, tôi gặp phải kẻ x/ấu.

Hắn bịt miệng lôi tôi vào con hẻm tối om.

Tôi giãy giụa dữ dội, vô tình đạp trúng chai nhựa rỗng.

Vừa lúc có người đi ngang, liếc nhìn về phía này.

Khi nhận ra là Lương Cảnh Thâm, tôi tưởng mình đã được c/ứu.

Nào ngờ anh ta chỉ lướt mắt qua rồi quay đi.

May sao sau đó gặp Chu Thiên Dương, tôi mới thoát nạn.

Tôi khẽ mỉm cười: "Lương Cảnh Thâm, hóa ra tôi đã hiểu lầm anh."

"Hiểu lầm gì cơ?"

Lắc đầu không đáp, tôi nắm tay dắt anh bước lên thềm, bước vào nhà.

Đèn phòng bật sáng trưng.

Lương Cảnh Thâm bất ngờ bảo tôi nhắm mắt.

Anh còn dùng dải lụa đen bịt kín mắt tôi.

Nhớ lại video ngắn Hứa Nhan gửi tối qua, tôi hiểu đây là sở thích đặc biệt của Lương Cảnh Thâm.

Nuốt nước bọt đầy bất lực, tôi siết ch/ặt ngón tay anh.

Biết chuyện gì sắp xảy ra, cổ họng tôi khô khốc.

Lương Cảnh Thâm dắt tôi đi sâu vào phòng.

Từng giây từng phút bỗng dài lê thê.

Cho đến khi tiếng "Chúc mừng sinh nhật" vang bên tai.

Anh gỡ dải lụa trên mặt tôi, ánh sáng ùa vào mắt.

Giữa biển hoa tulip, Lương Cảnh Thâm đứng đó thanh tao như khóm trúc.

Anh nói: "Tằng Uyển Nghi, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Đúng lúc ấy, pháo hoa bừng sáng khoảng không.

Chưa bao giờ tôi nghĩ tên mình lại được thắp sáng giữa trời đêm.

Lãng mạn quá đỗi.

Ánh sáng tắt dần, náo nhiệt trở về tĩnh lặng.

Tôi đờ đẫn nhìn Lương Cảnh Thâm, lòng dâng đầy cảm xúc hỗn độn.

Dẫu biết đây chỉ là th/ủ đo/ạn của anh, tôi vẫn vui vì màn pháo hoa chỉ dành riêng cho mình.

Lương Cảnh Thâm dẫn tôi đến bàn ăn thổi nến ước nguyện.

Khi ngọn nến cuối cùng tắt hẳn, anh đột nhiên lên tiếng: "Anh biết em ước điều gì."

"Ước gì?"

"Ước có thật nhiều tiền."

"Nói ra là không linh nghiệm đâu."

Ánh mắt Lương Cảnh Thâm chợt dịu dàng khác thường:

"Sẽ linh nghiệm, em nhất định sẽ giàu có."

Như bị thôi miên, tôi nhón chân hôn lên môi anh.

Cả người Lương Cảnh Thâm cứng đờ.

Anh đẩy tôi ra, tai đỏ ửng như sắp chảy m/áu:

"Em... em có biết mình đang làm gì không?"

Gì đây? Đóng kịch khó khăn à?

Đã đồng ý qua đêm cùng anh thì sao không biết?

Nhưng Lương Cảnh Thâm không dám nhìn tôi, thậm chí quay lưng lại:

"Anh... anh vào nhà vệ sinh chút."

Với kiến thức phong phú của mình, tôi hiểu anh ta... đang phản ứng.

Đến nước này rồi, cần gì phải vòng vo?

Kết thúc sớm chẳng tốt hơn sao?

Nghĩ vậy, tôi kéo tay Lương Cảnh Thâm:

"Em sẵn sàng rồi, bắt đầu đi."

Căn phòng yên ắng lạ thường.

Tôi hé mắt nhìn gương mặt tổn thương của anh.

Đôi mắt anh như đọng nước, khóe mắt và mũi đều ửng đỏ.

"Anh sao thế?"

Một giọt lệ lăn dài trên gò má Lương Cảnh Thâm.

"Em tưởng... anh bảo em qua đêm là để... làm *chuyện đó*?"

Không thì là gì?

Ai chẳng nghĩ vậy.

"Những thứ anh bảo em m/ua..."

Nói đến đây, mặt anh càng đỏ hơn.

Anh nuốt nước bọt: "Ý anh không phải vậy."

Sợi dây căng thẳng trong đầu tôi đ/ứt phựt.

Tôi ngây người nhìn Lương Cảnh Thâm.

Không phải ý đó thì là gì?

Anh thở dài nặng nề, như quyết định điều gì đó:

"Thôi kệ, anh nói thẳng vậy."

"Tằng Uyển Nghi, anh thích em từ rất lâu rồi. Từ lúc thấy em khóc ở sân vận động là đã thích, nhưng em thích Thiên Dương. Thấy hai người hạnh phúc, anh không định tỏ tình nữa."

"Anh vốn ăn nói vụng về, một câu 'con ếch mắt to' đã khiến em khóc. Nếu thành đôi, chắc anh còn nói sai nhiều thứ."

"Vậy nên... thầm thương tr/ộm nhớ có lẽ hợp với anh hơn."

Nói xong, Lương Cảnh Thâm ngượng ngùng gãi đầu.

Vậy sao giờ lại nói ra?

"Anh vốn định cứ âm thầm bên em thế này thôi. Nhưng tháng trước, gia đình muốn anh xuất ngoại, mấy ngày nữa là anh đi rồi."

"Suốt thời gian qua anh đấu tranh có nên bày tỏ không. Lý trí bảo không nên, nhưng trái tim mách bảo phải dũng cảm."

"Nhưng anh đâu phải người can đảm. Nhất là khi nghe Thiên Dương gọi điện nói chuyện em v/ay tiền chữa bệ/nh cho mẹ, anh lại càng không dám nói nữa."

"Tình cảm của anh so với sức khỏe người nhà em, đáng là bao."

"Chỉ là... anh luôn muốn làm gì đó cho em. Biết em không nhận sự giúp đỡ vô cớ, nên anh mới nghĩ ra vụ giao dịch này. Vừa giải quyết khó khăn trước mắt cho em, vừa giúp anh thực hiện nguyện ước trước khi đi."

Tôi bất giác hỏi: "Nguyện ước gì?"

"Được đón sinh nhật cùng em."

"Anh muốn nói 'chúc mừng sinh nhật' với em khi chỉ có hai chúng ta."

Đầu óc tôi ong ong, chưa từng nghĩ Lương Cảnh Thâm lại thích mình.

Tôi im lặng rất lâu, không biết nói gì.

Anh hiểu ý an ủi: "Em không cần áp lực, cũng không cần đáp lại gì đâu."

"Thích em là chuyện của anh—"

Ầm! Nhớ có báo mưa giông tối nay.

Gió mưa hình như sắp ập đến.

Khi sấm dứt hẳn, chúng tôi mới nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Lương Cảnh Thâm ra mở cửa.

Chu Thiên Dương đứng đó, ng/ực phập phồng, hai mắt đỏ ngầu.

Tôi không hiểu sao Chu Thiên Dương lại ở đây.

Tưởng anh ta tìm Lương Cảnh Thâm, tôi định lặng lẽ trở vào phòng hoa.

Nhưng Chu Thiên Dương kéo tay tôi lại:

"Sao em lại ở đây với Cảnh Thâm?"

Lương Cảnh Thâm nhướng mày đầy ẩn ý: "Hiển nhiên là đón sinh nhật cô ấy."

Chu Thiên Dương chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật tôi.

Anh ta gượng cười: "Chúc mừng sinh nhật em yêu."

Tôi gi/ật tay lại, lùi về phía sau:

"Chu Thiên Dương, chúng ta đã chia tay rồi, anh không cần như thế."

Khóe mắt anh ta đỏ hơn: "Anh không đồng ý, cũng không chấp nhận."

Nhưng anh ta đâu có níu kéo?

"Chỉ vì anh không cho em v/ay tiền mà đòi chia tay?"

"Đúng."

Người ta nói muốn biết ai đó có thật lòng yêu bạn, hãy xem cách họ đối xử khi gi/ận dữ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tin Vào Tình Yêu

Chương 23
Năm thứ ba ở bên cạnh Phó Trạch Xuyên, tôi mang thai. Tôi vui đến mức siết chặt tờ giấy siêu âm, định mang đến cho Phó Trạch Xuyên xem rồi hỏi khi nào anh cưới tôi. Nhưng ngay lúc ấy, trước mắt tôi chợt lướt qua từng dòng chữ lạnh lẽo như đạn bắn: [Haha, cái tên Omega pháo hôi này không lẽ nghĩ rằng mình có thai, thì công chính sẽ cưới cậu ta sao?] [Phó tổng ngày trước chọn cậu ta từ đầu chỉ để chọc tức thụ chính của chúng ta — người thừa kế chân chính ấy! Ở bên nhau lâu như vậy mà cậu ta vẫn chưa nhìn ra à, được nuông chiều từ bé, lớn lên quả nhiên đầu óc không được minh mẫn cho lắm...] [Ai mà thèm cưới một công cụ chỉ dùng để chọc tức vợ mình chứ? Nếu để công chính biết cậu ta có thai, bảo đảm cậu ta sẽ bị đánh cho sảy thai, rồi còn bị những Alpha khác chơi đến chết nữa cơ...]
325
10 Luôn Nhớ Cam Chương 7
12 Hội Ngộ Chương 45

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Nữ Phụ Truyện Hạn Chế

Chương 151
Rừng Nghe xuyên thư, và đây là một cuốn tiểu thuyết không phù hợp với thiếu nhi. Cô trở thành người thầm mến nam chính, nhưng lại được định sẵn là nữ phối không thể đạt được ước mơ. Trong nguyên tác, nữ phối ghét nhất là nữ chính đã cướp đi nam chính, giận cá chém thớt, và cũng chán ghét huynh trưởng của nữ chính tên là Đoạn Linh. Dần dà, Rừng Nghe và hắn trở thành kẻ thù không đội trời chung. Đoạn Linh trong kinh thành rất nổi tiếng, dáng dấp đẹp như Bồ Tát, thực sự là một quý công tử. Trong câu chuyện này, chỉ có Đoạn Linh đến cuối cùng cũng không cưới vợ, không uống được một ngụm canh thịt, và đây đều là 'công lao' của Rừng Nghe. Cô là một nữ phối ác độc và ngu xuẩn, những chiêu số mà cô dùng để đối phó đều là hại người không lợi mình, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại tự xưng là thông minh. Nhiệm vụ của Rừng Nghe là đi theo kịch bản của nữ phối... Mà những kịch bản đó đại bộ phận đều liên quan đến Đoạn Linh. Phải đi kịch bản 1: Cùng Đoạn Linh thổ lộ, với ác tâm. Phải đi kịch bản 2: Dắt tay Đoạn Linh, với ác tâm. Phải đi kịch bản 3: Thân mật với Đoạn Linh, với ác tâm. Rừng Nghe: "Đây là cái gì đầu óc?" Chỉ có kịch bản cuối cùng không liên quan đến Đoạn Linh – Cô chấp mê bất ngộ, vì muốn có được nam chính, định cho nam chính uống đoàn tụ thuốc. Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được tin này, lấy ra đoàn tụ thuốc mà Rừng Nghe mua về, chuẩn bị dùng cho nam chính, và ở trước mặt cô, hắn nuốt vào. Đoạn Linh cười: "Ngươi không phải muốn đi tìm hắn? Ngươi đi đi." Rừng Nghe không thể chạy ra khỏi gian phòng. Cũng qua một đêm đó, cô mới biết Đoạn Linh có tật xấu, còn là một kẻ điên, trước đây thích dùng tự làm tổn thương mình để dọa nạt, mà bây giờ... Rừng Nghe cuối cùng khắc sâu nhận thức được thế nào là tiểu thuyết không thích hợp cho thiếu nhi. ———— ①: Chuyện đoàn tụ thuốc có ẩn tình khác, nữ chính đồng thời không có ý định cho nguyên nam chính uống loại thuốc này. ②: Nữ chính thai xuyên. ③: Văn án viết vào thời gian 2024/8/31. ———— Dự thu ——《 Ta lừa bệnh kiều khôi lỗi 》 Bệnh kiều khôi lỗi nam chính x xuyên thư tiểu lừa gạt nữ chính Cùng Mây Về xuyên thư sau, gặp trong nguyên tác cái khôi lỗi chỉ có thể nhận nhiệm vụ giết người. Khôi lỗi, được luyện từ người sống, từ khi bị luyện thành khôi lỗi, Lục Cùng Thuyền đã không còn trí nhớ của mình, cũng không có tình cảm, hoàn toàn biến thành một công cụ sát nhân. Ngày họ mới gặp, Lục Cùng Thuyền vừa hoàn thành nhiệm vụ giết người, đang định giải quyết Cùng Mây Về, kẻ đột nhiên xông vào. Cô trong tình thế cấp bách, bật thốt lên: "Ta là vợ của ngươi!" Đến nỗi chứng cứ... Nhìn qua nguyên tác, Cùng Mây Về: "... Ngươi bên eo có một vết bớt nhỏ hình hoa mai." Hắn nhìn Cùng Mây Về lâu, cuối cùng giữ cô lại. Có thể, một vai diễn vung ra cần dùng vô số lời nói dối để tròn, Cùng Mây Về chỉ sợ khôi lỗi phát hiện mình bị lừa, cả ngày cần cù diễn kịch, cùng hắn không thiếu những chuyện vợ chồng. Về sau, Lục Cùng Thuyền phát hiện những lời nói và việc làm của Cùng Mây Về đều là lừa dối hắn, cô không phải là vợ của hắn. Cùng lúc đó, Cùng Mây Về cũng rốt cuộc tìm được cơ hội lén lút trốn đi. Nhưng thất bại. Tỉnh lại lần nữa, cô đã mặc áo cưới phức tạp, đeo mũ phượng, bị Lục Cùng Thuyền dắt đi bái đường. Hắn nói: "Những kẻ lừa gạt ta đều không thể sống, nhưng chỉ cần biến những lời ngươi nói thành sự thật, vậy ngươi không còn là lừa gạt ta, phải không?" Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng cưới đóng lại. 2024/8/2 Nội dung nhãn hiệu: Ông trời tác hợp cho Nữ phối Điềm văn Xuyên thư Nhẹ nhõm
Ngôn Tình
Tình cảm
0